Giang Tiểu Bạch nói mọi chuyện đã xảy ra cho Tiêu Túc biết, không sót chữ nào.

Trước đó, cô nghĩ rằng nói ra rất khó, nhưng khi thật sự mở miệng lại phát hiện trong lòng đau đớn như thế, tảng đá ở trong lòng cũng rơi xuống.

Đợi đến khi nói xong, Giang Tiểu Bạch cũng thở dài một hơi, sau đó rủ mắt xuống.

“Mọi chuyện đại khái là thế, em nói xong rồi.”

Ánh mắt Tiêu Túc nhìn đôi mi của cô: “Cho nên em bởi vì chuyện này mà không vui?”

Nghe nói thế, Tiểu Nhan sững sờ hơi ngẩng đầu lên nhìn vào tròng mắt đen nhanh của Tiêu Túc.

“Mẹ anh để em quyết định, cho nên em tính thế nào?”

Đôi môi Giang Tiểu Bạch mấp máy, không nói tiếp.

“Là vẫn chưa cân nhắc xong hay là đã suy nghĩ kì mà không dám nói ra kết quả?”

“Có ý gì?” Giang Tiểu Bạch cắn môi dưới mà nhìn Tiêu Túc, anh nói những lời này có ý gì, cô không rõ.

“Từ đầu đến cuối anh nói rõ ràng như thế mà vẫn không rõ?” Giọng nói của Tiêu Túc vô cùng dịu dàng, đưa tay đè lại gáy cô kéo cô đến bên người mình: “Từ rất lâu rồi anh nói anh phải chịu trách nhiệm, lúc ấy em nói muốn có thời gian kiểm tra xem xét. Bây giờ đã có cơ hội nhảy qua khỏi thời gian khảo sát rồi, anh cầu còn không được”“

Cầu còn không được?

Nói cách khác, sau khi Tiêu Túc nghe xong kết quả này vẫn muốn đi cùng với cô?

Mặt Giang Tiểu Bạch tựa trên bờ vai Tiêu Túc, đột nhiên trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù: “Cho nên ý của anh là, anh vốn không quan tâm đến kết quả bát tự có hợp hay không?”

“Quan tâm đến chuyện đó làm gì?”

Tiêu Túc cúi đầu nhìn mắt cô, nắm chặt bàn tay cô: “Tương lai còn quan trọng hơn hiện tại sao? Hơn nữa, mệnh là do mình nắm trong lòng bàn tay, lúc đầu anh cũng suýt chết, sau đó chẳng phải còn sống sao? Em biết không?

Nếu lúc trước, khi máy bay rơi anh không vùng vẫy thì có thể sẽ mất mạng thật. Nhưng bởi vì anh vùng vẫy cho nên anh chỉ bị thương ở mặt chứ không phải đầu.”

Nghe đến đó, trong lòng Giang Tiểu Bạch chấn động, đây là lần đầu tiên cô nghe Tiêu Túc chủ động nhắc đến quá khứ của mình. Lúc mới quen Tiêu Túc cô có tò mò vì sao trên mặt Tiêu Túc lại có vết sẹo này, tuy nhiên cô không cảm thấy xấu, còn vô cùng có cảm giác đàn ông.

Nhưng khó tránh khỏi vài người sẽ cảm thấy vết sẹo này đáng sợ.

“Em chưa từng hỏi qua, lần đầu tiên đi đến nhà em, lúc ấy trong thang máy có dì kia nói vết sẹo của anh, là em bảo vệ anh”

Nói đến chuyện này, Giang Tiểu Bạch cũng nhớ kỹ, lúc đó cô thật sự đã che chở Tiêu Túc.

Nhưng khi đó cô nghĩ rằng thật vất vả mình mới mời được Tiêu Túc đến giúp đỡ, nhưng mà người kia lại luôn miệng nói như thế, lại muốn chạm vào vết thương cũ của người khác.

Hành vi đó làm Giang Tiểu Bạch cảm thấy không vừa mắt.

Cho nên cô vô thức bảo vệ Tiêu Túc, không nghĩ anh lại nhắc tới chuyện xưa.

“Anh không vì chuyện đó mà cảm thấy rất cảm động chứ?”

Tiêu Túc cười nhạt một tiếng, khẽ trả lời câu hỏi của cô: “Đúng là có hơi cảm động, dù sao lúc ấy chúng ta cũng chỉ là diễn trò, ai ngờ sẽ có sau này?

Mà lúc đó em lại sẵn lòng bảo vệ anh”

Chuyện này Giang Tiểu Bạch chỉ tùy tiện giúp đỡ, thật sự không nghĩ đến Tiêu Túc lại nhớ lâu như thế.

“Cho nên nếu lúc đó anh chấp nhận số phận, sau này em cũng không thể tìm được anh” Tiêu Túc nắm chặt tay của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Em cảm thấy anh nói những lời này có ý gì?”

Giang Tiểu Bạch không trả lời, sao cô lại không biết có ý gì chứ?

“Em thông minh như thế, hãy giải thích giúp anh đi?”

Nghe vậy, mặt Giang Tiểu Bạch đỏ lên: “Anh làm gì mà đột nhiên miệng lưỡi trơn tru thế? Vừa rồi bầu không khí vẫn đau đớn bi thương, kết quả bị anh nói thành như thế”

Bầu không khí khổ sở nặng nề kia lập tức chẳng còn thấy tăm hơi.

“Em không nói vậy anh nói.” Tiêu Túc giống như từ cây gỗ trở thành cao thủ tình trường, một câu lại một câu, đại khái là biểu lộ mình thật lòng, nên nói liên tục.

“Anh không tin số mệnh, cũng không chấp nhận số mệnh. Cho dù thây bói nói là thật hay không thì đều không liên quan đến anh, bởi vì anh sẽ không nghe theo. Cuộc đời của anh anh có kế hoạch, có sự kiên trì của mình, không vì vài lời nói mà bị tác động.”

“Thật sao?” Giang Tiểu Bạch không hề nể mặt mà cắt ngang lời anh: “Vậy lúc đó chẳng phải anh phải kiên trì với người anh yêu sao? Sao lại bị em tác động?”

Nghe vậy, Tiêu Túc nghẹn lời, có lẽ không nghĩ đến Giang Tiểu Bạch lại cứng đầu như thế, còn nhắc đến chuyện này.

“Ừm? Sao anh không nói gì?” Giang Tiểu Bạch đưa tay, nhéo mặt Tiêu Túc: “Anh nói chuyện đi.”

Tiêu Túc cúi đầu xuống, nắm lấy ngón tay cô đột nhiên để bên môi cắn một chút.

“Á” Giang Tiểu Bạch không ngờ được, kêu lên một tiếng, đột nhiên sắc mặt ửng đỏ: “Anh làm gì thế?”

“Cắt ngang một lần anh sẽ cắn em một cái.”

Nghe vậy, khóe miệng Giang Tiểu Bạch giật một cái, tức giận sao, sao anh đột nhiên trở nên mạnh mẽ thết Hơn nữa cô cảm thấy Tiêu Túc thế này rất đẹp trai.

Cô không nói gì, ngoan ngoãn mà nhìn Tiêu Túc: “Không cắt ngang thì không cắt ngang, anh nói đi!”

Sau khi bị cô cắt ngang, tình cảm của Tiêu Túc đang dâng trào bỗng nhiên biến mất hoàn toàn. Những lời kia cũng không có tâm tư nói tiếp, chỉ có thể im lặng nhìn cô: “Tóm lại quyền quyết định thuộc về em, nếu em cần Tiêu Túc vĩnh viễn ở đây: Giang Tiểu Bạch ngây người, hoàn toàn không ngờ Tiêu Túc lại nói ra lời này.

“Dù sao vẫn chưa qua kỳ kiểm tra, lúc nào em cũng có thể vứt bỏ anh”

Nghe đến đó, Giang Tiểu Bạch hơi không vui nhíu đôi mi thanh tú: “Anh đang nói gì đấy? Nói như thế thật giống như em bội bạc tình nghĩa, anh rất đáng thương vậy? Còn nữa, anh làm gì mà giao hết quyền quyết định cho em, em nói với anh chuyện này là bởi vì em cảm thấy anh cũng có quyền lựa chọn!”

“Anh biết.” Tiêu Túc gật đầu, khẽ đáp lại cô: “Nhưng từ lúc chúng ta bắt đầu, anh đã giao tất cả quyền quyết định vào tay em. Em cần thì anh ở đây, nếu em không cần…”

“Nếu em không cần anh, anh làm thế nào?”

Giang Tiểu Bạch mở to đôi mắt linh động, nghiêm túc nhìn ánh mắt anh, giống như là muốn thông qua ánh mắt anh nhìn rõ lòng anh.

Anh không nói chuyện, chỉ nhìn Giang Tiểu Bạch.

Giang Tiểu Bạch cảm giác mình đã đoán được đáp án: “Có phải em không cần anh, anh sẽ rời đi?”

Vừa dứt lời, Giang Tiểu Bạch thấy rõ ánh mắt Tiêu Túc lóe lên vẻ bối rối.

Cho nên chắc là Tiêu Túc cũng có hơi quan tâm mình, vì thế sau khi mình nói câu đó, trong mắt anh mới có vẻ bối rối.

Có lẽ sự cố gắng mấy hôm nay của cô cũng có tác dụng.

Chỉ cần cho cô thời gian, cô có thể khiến cho Tiêu Túc thích, thậm chí yêu mình?

Nghĩ đến đây, đột nhiên Giang Tiểu Bạch dùng sức đụng vào trán anh, sức lực rất lớn. Tiêu Túc bị đụng đến hơi hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng hành động cô có ý nghĩa gì thì đã nghe giọng nữ đáng yêu vang bên tai anh: “Tiêu Túc, chúng ta kết hôn đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play