Nhưng Tiểu Nhan không muốn tính toán, anh cũng sẽ tùy cô.
“Vậy ngày mai kêu người trả đồ lại cho cô ấy, chúng ta không thiếu chút tiên ấy.
Tiểu Nhan nghe vậy thì mặt đỏ lên, vội vàng giải thích nói: ‘Không phải bởi vì anh có tiền em mới nói trả lại cho cô ta mà là em cảm thấy chuyện này có lẽ thật sự không có liên quan đến cô ta.
Lại nói, nếu đưa hết lợi nhuận cho anh, vậy chẳng phải tương đương với cả đời cô ta phải làm công cho anh sao? Như vậy, đến lúc đó anh sẽ cảm thấy có lỗi với ông hai nhà họ Hứa, chuyện này đều là em nghĩ cho anh”
Môi mỏng của Hàn Thanh hơi cong lên, đưa tay vuốt tóc Tiểu Nhan: “Được rồi, dù sao của anh cũng là của em, em muốn giải quyết thế nào thì giải quyết thế đó, tất cả anh đều nghe theo em”
Tiểu Nhan chớp mắt mấy cái, hoàn toàn không nghĩ đến sau khi cưới Hàn Thanh lại thay đổi như thế. Cũng có thể vì đã sống sót sau tai nạn, mỗi ngày thời gian Hàn Thanh ở cạnh cô rất nhiều. Thậm chí mua rất nhiều sách nuôi dạy trẻ và sách phụ nữ có thai nên đọc, sau đó mỗi ngày nhiều lần học tập quan sát. Rõ ràng Tiểu Nhan mang thai chưa được mấy tháng mà anh làm như sắp lâm bồn vậy.
Bây giờ cô đã hiểu vì sao trước đó Dạ Mạc Thâm lại theo sát Hàn Mộc Tử, đồng thời cũng đang suy nghĩ, có phải đàn ông trên đời đều như thế! Một khi kết hôn, khi vợ mang thai đều hoàn toàn thay đổi?
Tóm lại đối với Tiểu Nhan mà nói, cô đã không giống như trước kia vẫn theo đuổi sau lưng Hàn Thanh, phải đi theo sau anh, mà là Hàn Thanh vô cùng yêu thương cô.
Cảm giác được quan tâm nâng niu trong lòng bàn tay làm cho lòng Tiểu Nhan hơi lâng lâng.
Sau đó, càng lúc cô sai sử Hàn Thanh càng thuận lợi hơn.
Giống như trước kia cô không dám bảo anh làm gì đó, nhưng bây giờ mỗi ngày trước khi đi ngủ, có đôi khi cô mệt mỏi nằm trên ghế sa lon không muốn đi, thì sẽ nũng nịu với Hàn Thanh, yêu cầu anh bế mình về vòng.
Sau đó Hàn Thanh thật sự bế cô về phòng.
Lại giống như, gần đây Tiểu Nhan thích ngủ, cả ngày cũng không muốn rời giường, mỗi ngày đều là Hàn Thanh chuẩn bị xong kem đánh răng nước rửa mặt cho cô, sau đó ôm cô đến phòng tắm.
Những chuyện từ nhỏ đến lớn thế này, càng về sau Tiểu Nhan càng cảm thấy tự nhiên.
Thật ra ngay lúc đầu cô vẫn còn lo lắng, sau khi cô làm bà chủ nhà quyền quý có quen với cuộc sống ở đây không.
Nhưng sự thật không như cô nghĩ, nhà họ Hàn không có bề trên, chỉ có cô và Hàn Thanh, trong nhà còn có một con mèo, tất cả đều bình yên như thế.
Nhưng nhiều lúc cũng cảm thấy cô đơn, nếu như có thể thì Tiểu Nhan hi vọng người lớn của Hàn Thanh đều còn sống, sau khi mình sinh con ra còn có ông bà nội bế.
Đáng tiếc rất nhiều chuyện đã định kết cục.
Có khi Hàn Mộc Tử qua đây mấy lần, mỗi lần đầu ôm Giá Đỗ Nhỏ tới thăm Tiểu Nhan. Tiểu Nhan ôm Giá Đỗ Nhỏ mấy lần, phát hiện đứa nhỏ này càng lớn càng đẹp, đôi mắt tròn đẹp rung động lòng người. Làn da con bé rất trắng, bờ môi rất đỏ, hoàn toàn kế thừa tất cả ưu điểm của Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử.
Ngoại trừ lúc cười có hơi ngây ngốc.
Nhưng mà khi Giá Đỗ Nhỏ càng như thế, Tiểu Nhan càng thích chọc bé cười, sau đó thấy con bé cười ngây ngốc thì lấy điện thoại chụp lại, tải lên vòng bạn bè của cô.
Hàn Mộc Tử: “Tớ muốn nói với cậu, rõ ràng lúc Giá Đỗ Nhỏ không cười thì đẹp hơn, mà cậu lại chụp bé như đồ ngốc ấy “Ngốc thì tốt đấy chứ, con nít nên như thế, muốn khôn khéo như thế làm gì? Hơn nữa, Đậu Nhỏ đã đủ tinh khôn rồi, sau này thằng bé sẽ bảo vệ tốt em gái.”
Hàn Mộc Tử lại lo lắng mà nói: “Tớ thật sự sợ hãi, dáng vẻ con bé xinh đẹp nhưng đến bây giờ thấy không thông minh lắm. Nhưng mà nghĩ lại, dù xem như trí thông minh không tốt như ba của con bé, nhưng tệ nhất thì cũng bằng tớ, cho nên cảm thấy tạm được.
Nếu lúc đó gen thật sự kém thế, vậy cũng có thể trách tớ”
“Sẽ không đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.” Tiểu Nhan đè tay cô lại, hơi hâm mộ nói: “Tớ cũng muốn sinh con dễ thương như Giá Đỗ Nhỏ.”
Cũng không biết bây giờ cái thai của cô ấy là con trai hay con gái, cho dù trai gái gì cũng được, nhưng nếu có thể chọn, cô ấy hi vọng con đầu lòng là con gái. Về phần bé thứ hai thì xem duyên số vậy.
“Cũng sẽ có, cậu và anh tớ cố gắng một chút.”
Chủ đề này giống như hơi nhạy cảm, Tiểu Nhan cảm thấy mặt hơi nóng, chỉ có thể giữ im lặng.
“Đúng rồi, cậu gọi điện hỏi thăm Tiêu Túc chưa?”
Nghe nói vậy, Tiểu Nhan sững sờ: “Tiêu Túc?”
“Chưa gọi qua sao?”
Tiểu Nhan lắc đầu, không hiểu mà nói: “Sao phải gọi điện thoại cho anh ta?
Nhìn vẻ mặt này của cô ấy, đoán chừng cũng chẳng biết gì cả. Hàn Mộc Tử không ngờ tới vậy mà cô ấy không biết chuyện này, cô còn tưởng rằng anh của mình sẽ nói với Tiểu Nhan, không nghĩ tới anh cô lại không nói.
“Lần trước anh tớ nhảy vào lửa cứu cậu, thật ra sau đó Tiêu Túc cũng đi vào.’ Nghe nói vậy, Tiểu Nhan giật nảy mình, tỏ vẻ sợ hãi.
“Không ai nói cho tớ biết cả, anh của cậu cũng chưa hề nói.”
“Đừng trách anh tớ, dù sao khoảng thời gian trước tinh thần của cậu vẫn không ổn định, anh ấy cũng lo lắng cho cậu thôi, cho nên mới không nói cho cậu biết. Nếu mình là anh ấy mình cũng sẽ không nói.”
“Cậu yên tâm, tớ biết rồi, chắc chắn tớ sẽ không trách anh cậu. Tớ chỉ không biết anh ta đã cứu tớ, mà tớ chẳng biết gì cả, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói với người ta.”
Trận cháy kia lửa bùng lên mạnh như thế, Tiểu Nhan chỉ có thể trốn ở trong phòng tắm. Lúc Hàn Thanh xông vào thì cả người đều bị bỏng chứ đừng nói tới Tiêu Túc ở phía sau.
Vậy mà cô ấy không biết gì cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ấy biết Tiêu Túc thích mình, nhưng cô ấy không nghĩ đến cậu ta lại thích đến như thế.
Hàn Mộc Tử giống như là nhìn ra sự bối rối của cô ấy.
“Có phải cậu không biết nói với anh ta thế nào không?”
Tiểu Nhan gật đầu.
“Bây giờ Tiêu Túc có bạn gái rồi, cậu biết không?”
Nghe nói thế, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng gật đầu.
“Tớ biết rồi, lần trước đi đưa thiếp mời tớ đã gặp qua một lần, trông có vẻ rất xinh đẹp”
“Ừm” Hàn Mộc Tử gật đầu, nhớ lại ngày đó ở bệnh viện nhìn thấy Giang Tiểu Bạch: “Đúng là dáng dấp rất xinh đẹp, ngày đó ở bệnh viện tớ cũng nhìn thấy, cô ấy đi tìm Tiêu Túc”
“Cho nên ý của cậu là cô ấy biết Tiêu Túc nhảy vào lửa cứu tớ rồi?” Nói đến đây, Tiểu Nhan hơi bối rối: ‘Hỏng rồi, vậy cô ấy có thể hiểu lầm Tiêu Túc không? Hai người bọn họ có thể cãi nhau không?”
“Chuyện này cũng không rõ lắm”
Hàn Mộc Tử lắc đầu, suy nghĩ một lát: “Nhưng mà tớ nhìn dáng vẻ của cô ấy chắc không phải là người nhỏ mọn như thế. Lúc đó, Tiêu Túc bị thương tương đối nghiêm trọng, cô ấy và Tiêu Túc đến góc khuất nói chuyện, cuối cùng lúc trở về cũng chỉ có một mình Tiêu Túc. Nói thật, dù cho cô ấy tức giận cũng bình thường, nếu như Hàn Thanh không để ý an toàn mà đi cứu người phụ nữ khác, cậu sẽ đồng ý sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT