*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn dĩ kế hoạch của Giang Tiểu Bạch là, lấy cậu ta để lấp kín cái miệng hay lải nhải của mẹ già của mình, không cần suốt ngày thúc giục mình đi xem mắt hoặc là tìm bạn trai. Còn cô có thể yên lành mà sống cuộc sống độc thân của mình.

Nhưng mà ai biết, mọi việc sẽ phát triển trở thành như thế này?

Vào lúc Tiêu Túc tan làm, cậu ta có mang cho Giang Tiểu Bạch chút đồ ăn vặt. Đây là việc mà cậu ta thường làm gần đây. Hơn nữa dục vọng muốn sống của cậu ta thật đúng là rất mạnh mẽ.

Sau khi biết được cô thích những thứ nho nhỏ này, không ngờ lại cứ cách mấy ngày lại cho cô một phần quà nhỏ.

Hoặc là là vòng cổ, hoặc là là lắc tay, hai ngày trước là cái khuyên tai.

Bây giờ trong ngăn tủ của Giang Tiểu Bạch toàn là những món đồ nhỏ mà Tiêu Túc đưa cho. Cô đang nghĩ, nếu Tiêu Túc mà còn cứ đưa như vậy, không bao lâu hộp đựng trang sức của cô đã có thể bị chất đầy rồi.

“Quà với đồ ăn vặt”

Hôm nay Tiêu Túc đưa một cái hộp cho Giang Tiêu Bạch. Giang Tiểu Bạch ngồi dậy từ trên ghế sô pha, lười biếng mà giơ tay nhận lấy: “Hôm nay lại mua cho tôi thứ gì vậy?”

“Tự nhìn đi”

Giang Tiểu Bạch mở hộp ra xem, phát hiện thứ mà hôm nay Tiêu Túc mua cho cô thế mà lại là một chiếc nhãn. Kiểu dáng của chiếc nhẫn rất đặc biệt, thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền.

Giang Tiểu Bạch cũng không hề vội vã mà xỏ lên trên tay mình, cô chỉ liếc Tiêu Túc, trêu chọc hỏi: “Anh muốn cầu hôn với tôi à?”

Nghe lời nói của cô, động tác cởi áo vest khoác ngoài của Tiêu Túc chợt dừng lại, sau đó nhìn về phía cô, ánh mắt có chút khó hiểu.

“Làm sao vậy, không cầu hôn anh đưa nhẫn cho tôi làm gì?” Giang Tiểu Bạch lắc lư chiếc nhãn lóng lánh ánh sáng dưới ánh đèn, nụ cười bên môi càng tươi tắn hơn thêm vài phần: “Chúng mình mới hẹn hò bao lâu chứ Tiêu Túc, anh cứ vội vã muốn cầu hôn với tôi như vậy?”

“Đừng giải thích!” Giang Tiểu Bạch giơ tay ngắt lời cậu ta: “Tôi biết anh muốn nói gì đấy. Anh sợ tôi từ chối anh có đúng hay không?”

Tiêu Túc có chút cạn lời. Kỳ thật vào lúc cậu mua cái nhẫn này đúng là không có nghĩ nhiều, nhân viên hướng dẫn mua sắm còn giới thiệu cho cậu chiếc nào đắt tiền. Tiền mà lúc trước cậu tích cóp được, gần đây thường xuyên lấy ra tới mua quá cho Giang Tiểu Bạch.

Hôm nay mua nhẫn, cũng là vì những thứ khác đều tặng rồi, cho nên bèn muốn đưa thứ khác thôi, miễn cho đưa trùng đồ cô lại không vui.

Nhưng mà cậu ta lại không ngờ rằng, Giang Tiểu Bạch thế mà lại hiểu nhầm ý của cậu.

Vậy thì cậu phải nói như thế nào, phủ nhận à?

Nếu mà phủ nhận, bằng tính tình gàn dở của cô nhóc này, đến lúc đó chắc chắn lại muốn hỏi cậu, cậu ở bên cô có phải là vốn chẳng hề nghĩ tới việc kết hôn với cô hay không?

Nếu mà không phủ nhận, vậy thì……

Cùng cô ở bên nhau lâu rồi, bị cô gài bây nhiều lần, Tiêu Túc đã không còn ngờ nghệch như là trước kia. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy mình tốt hơn hết vẫn là đừng có nói thêm lời nào nữa.

Thấy cậu không nói lời nào, Giang Tiểu Bạch lại không quá vừa lòng. Cô còn tưởng rằng Tiêu Túc sẽ phản bác sẽ nói mỉa lại cô, làm sao lại cứ yên lặng thế?

Vì thế cô lại không hài lòng, bắt đầu gây chuyện với Tiêu Túc.

“Vì sao anh lại không nói lời nào, anh không thừa nhận có đúng hay không? Vậy cái nhẫn này của anh là mua cho ai?”

Tiêu Túc cho rằng cô sẽ vừa lòng sau đó đeo nhãn lên. Ai biết cô vậy mà lại hỏi mình. Cậu đặt áo khoác ở trên chỗ bên cạnh cái móc, sau đó đi đến chỗ Giang Tiểu Bạch, lấy chiếc nhẫn trên tay cô đi.

Giang Tiểu Bạch chợt đổi nét mặt: “Không muốn cho tôi à? Được đấy, vậy anh lấy về……

Lời nói của cô còn chưa có nói xong, đã cảm thấy trong đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Hoá ra Tiêu Túc vậy mà chủ động xỏ nhẫn vào trong tay cô.

“Bây giờ còn hỏi tôi loại câu hỏi này nữa không? Nhẫn là mua cho ai cô còn không biết? Trong nhà trừ bỏ cô với tôi, còn có những người khác sao?

Hoặc là, cô cảm thấy đây là thứ mà tôi tự mua cho mình?”

Lần đầu tiên nghe thấy cậu nói nhanh mồm dẻo miệng như vậy, đúng là làm người ta rất ngạc nhiên. Giang Tiểu Bạch bĩu môi, nhìn thoáng qua ngón tay đã được đeo nhẫn lên của mình, sau đó nói: “Ai biết được? Nói không chừng thật đúng là anh tự mua cho mình đấy?”

Nghe lời nói của cô, Tiêu Túc hơi cảm thấy xấu hổ: “Tôi mua tôi còn có thể đeo vào được à?”

Giang Tiểu Bạch lúc này không hề nói nữa. Cô nhìn cái nhẫn đang đeo ở trên tay này, càng nhìn càng thích, trong lòng cũng không nhịn được trở nên mừng rỡ. Nhưng mà cô không có lộ ra trên mặt.

“Anh tặng đồ cho tôi nhự vậy, đến lúc đó sẽ không dùng hết tiền của anh à? Tiêu Túc, tôi phải nói cho anh, đây chính là thứ mà chính anh tự nguyện đưa cho tôi. Đến một ngày nào đó nếu mà chúng ta chia tay, mấy thứ này tôi đều sẽ không trả lại cho anh đâu”

Vốn dĩ Tiêu Túc còn đang nắm tay cô, bầu không khí giữa hai người cũng còn đang rất hoà hợp. Ai biết Giang Tiểu Bạch đột nhiên nói câu chia tay, ngay lập tức đã phá vỡ bầu không khí rất tốt này.

Cậu có chút bất đắc dĩ mà ngước mắt nhìn cô: “Về sau cô có thể đừng nói lời chia tay vào lúc thời điểm mấu chốt này chỗ này được không?”

Giang Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cậu ta, không nói tiếp.

“Đừng có mà phá hư không khí.

Nhận lấy quà thì nên vui vẻ nhiều vào.



“Không ngờ anh lại nghĩ tới việc chia tay với tôi!”

Khoé miệng của Tiêu Túc giật giật, hoá ra đây là lại một cái bãy? Chỉ trách cậu tuổi trẻ chưa trải sự đời.

“Lẽ ra không phải anh nên nói là, chúng ta sẽ không chia tay, tất cả những món quà này em cũng không cần trả lại, tặng cho em, em muốn làm như thế nào thì làm cũng được à?”

Tiêu Túc có dục vọng sống sót mãnh liệt lập tức nói: “Tôi sai rồi, lần sau nhất định tôi sẽ sửal”

Nói xong bèn cầm lấy tay của Giang Tiểu Bạch: “Được rồi, đừng nóng giận, cô không đói bụng sao? Xem tôi mua thứ gì cho cô ăn?”

Giang Tiểu Bạch nhìn thoáng qua đồ ăn trong túi, vốn đang muốn nói gì đó. Nhưng mà rất nhanh cô đã bị đồ ăn lấy mất lực chú ý. Vì vậy cô chỉ nhẹ nhàng mà liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Túc một cái: “Được rồi, tha cho anh lần này đấy”

Nghe xong lời nói của cô, nháy mắt Tiêu Túc cảm giác như đã được tha bổng.

Vào lúc Giang Tiểu Bạch ăn một thứ gì đó, ngẫu nhiên cũng sẽ đút cho Tiêu Túc một ngụm. Ngay từ đầu mặt của Tiêu Túc còn sẽ đỏ lên, cảm thấy ngượng ngùng, sau lại cũng bèn từ từ cảm thấy bình thường.

“Anh đi tắm rửa đi. Sau khi tắm xong tôi bôi thuốc cho anh một lần nưa.

Trên người Tiêu Túc cần phải mỗi ngày đều phải thay thuốc. Gần đây cậu hồi phục không tồi, cho nên bác sĩ bảo cậu đi về tự mình bôi thuốc, hơn nữa có thể tắm rửa, nhưng mà vào lúc tắm rửa cần phải tắm bằng nước ấm, không thể động đến miệng vết thương.

Rốt cuộc da thịt mới được mọc ra, còn rất non.

Tiêu Túc cũng không có dị nghị gì, bèn đi tắm lập tức, sau đó cởi quần áo nằm lên trên giường để Giang Tiểu Bạch bôi thuốc cho cậu.

Quần áo vừa cởi ra, Giang Tiểu Bạch nhìn thấy vết thương chằng chịt trên người cậu vẫn phải cảm thấy nhìn đúng là ghê người. Cái tên này thật đúng không yêu quý bản thân mình một chút nào. Nếu mà bản thân cô bị thương như vậy, cô chắc chắn sẽ đau đến cả ngày đều không muốn làm gì.

Cậu ta thì trái lại, mỗi ngày còn sắc mặt không thay đổi mà đi làm.

Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch oán hận mà nói một câu: “Công ty của các anh chẳng nhế lại bận rộn như vậy, không thể xin nghỉ được mấy ngày à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play