Tiểu Nhan ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ở hàm dưới của anh có chút căng, nhìn thấy có vẻ rất là nghiêm túc.
Lễ nào là giận rồi sao? Hay là cảm thấy bản thân bám vào anh khiến cho anh mất mặt? Tiểu Nhan có chút hối hận, có lẽ bản thân mình không nên ngang bướng như thế, tự ở một mình thì cũng có làm sao đâu!
Thật sự nếu không được, cô có thể cùng anh đi xuống, sao cứ phải bám lên cơ thể của người ta!
Anh là một người đàn ông, để cho người khác nhìn thấy, thì chắc là mất mặt lắm!
Trong lòng của Tiểu Nhan còn đang suy nghĩ lung tung, thì nhân viên giao hàng đã đưa đồ ăn đến rồi, lúc đi còn nói với Hàn Thanh: “Chúc hai vị ăn ngon miệng, tôi đi trước đây.”
Bùng”
Sau khi đóng cửa, Tiểu Nhan vẫn giữ nguyên tư thế lúc nằm ở trong lòng của Hàn Thanh, Hàn Thanh cũng đứng không động đậy gì, qua một lúc sau, Tiểu Nhan ngẩng đầu lại một lần nữa, yếu ớt hỏi: “Không, không ăn cơm sao?”
Cô không nói thì tốt, hễ nói thì Hà Thanh lại càng cúi đầu xuống, ánh mắt lờ mờ nhìn cô.
Ánh mắt này giống như là ánh mắt của kẻ đi săn vậy, nhìn chằm chằm khiến cô nổi da gà.
Cô chớp chớp mắt, tránh ánh mắt của anh đi: “Em, em chỉ hỏi thôi, không ăn thì, thôi”
Lời vừa dứt, hơi thở rừng rực từ xa đến gần, Hàn Thanh cúi đầu quắt chặt môi của cô, mà lưng của Tiểu Nhan lại đập mạnh vào cửa, nhưng không hề đau, vì Hàn Thanh đã đưa tay ra trước để đỡ cho cô.
Tay còn lại thì nâng cằm cô lên cao, bắt ép cô ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn nồng cháy này, ùn ùn kéo đến như trận bão lớn.
Cô giống như là ngọn cỏ non bị trận gió bão này phá hủy đến mức không biết làm thế nào.
Tiểu Nhan không hề nghĩ được rằng, cái lúc mà xuống cầu thang mặt của con người này thản nhiên đến mức như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, về sau nói chuyện với anh thì mặt anh lại căng như dây đàn, nhìn giống như có vẻ đang tức giận Vậy.
Ai ngờ anh có chiêu lớn.
Đoạn thời gian này vì chuyện của hôn lễ mà cả hai người đều rất bận, có rất ít thời gian thân mật như thế này, không ngờ hễ đã làm lại làm mạnh mẽ như thế, Tiểu Nhan bị đè ở cửa, dường như có chút không đỡ nổi.
Nhưng có một việc tốt đó chính là nỗi sợ hãi do sự cố ban ngày gây ra đã đều tan biến vào lúc này, anh đều như vậy, trước đây cô cũng bị dọa cho rất sợ hãi, kết quả là một nụ hôn của anh khiến cho cô chết mê chết mệt, trong đầu rỗng tuếch.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, thì Hàn Thanh mới chịu tha cho cô, cả người của Tiểu Nhan đã mềm nhũn, hoàn toàn phải để Hàn Thanh bế, hễ mà anh buông tay ra thì chắc chắn cô sẽ rơi xuống từ người anh.
Hàn Thanh đỡ lấy cô, bế cô lên trên sofa, chậm rãi giúp cô sắp xếp lại quần áo và đầu tóc, rõ ràng là hơi thở của anh ban đầu rất nặng nề, nhưng đến lúc này lại đã trở về như người bình thường rồi.
Không giống như Tiểu Nhan, mặt cô vẫn đỏ bừng như trước, trước sự sắp xếp quần áo và đầu tóc của Hàn Thanh thì hơi thở của cô lại đồn dập thêm mấy phần, vốn dĩ cô không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh.
Hai người im lặng mà ngồi gần năm phút.
“Ăn cơm?”
Anh thử hỏi một cậu.
Tiểu Nhan nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Tự mình đi được không?”
Sau khi câu này được nói ra, Tiểu Nhan ngay lập tức bò xuống khỏi người của Hàn Thanh và nói: “Đương nhiên là được.”
Nói xong cô quay người chuẩn bị đi về hướng của bàn ăn, kết quả quay người đi được hai ba bước, chân liền bủn rủn, đôi tay lớn đỡ lấy cô ấy, rồi ôm cô vào trong lòng.
“Bế em qua đó vậy” Tuy ngữ khí nghe bình tĩnh như mọi khi, nhưng khi Tiểu Nhan ngẩng đầu lên nhìn thấy trong mắt anh ấy rõ ràng là có chút gì đó cười nhạo, mặt cô ấy ửng hồng, ngay lập tức giải thích cho bản thân: “Em, có khả năng là do em chưa ăn cơm, có chút đói, nên mới đứng không vững”
“Ừm” Đối với lời giải thích của cô, Hàn Thanh chỉ đáp một tiếng ừm, động tác thanh thoát mà bế cô lên, đi đến bên cạnh bàn ăn.
Tiểu Nhan không ngờ rằng lời giải thích của mình lại chỉ nhận được một tiếng ừm, trong lòng lại càng bối rối, ừm? Ừm có nghĩa là gì vậy!
“Em nói đều là sự thật, buổi trưa sau khi em từ ngoài trở về thì luôn ngủ, không ăn gì cả, nên là lúc đấy bị tụt huyết áp, nên mới đứng không vững, su không hề…
Cô vẫn đang giải thích, Hàn Thanh đột nhiên lại lại đánh con ngươi lên mặt của cô: “Uống bát nước canh trước nhé?”
Tiểu Nhan đơ một lúc, sau đó thì nhìn thấy Hàn Thanh múc một bát nước canh cho cô, ý gì đây? Cô ở bên này giải thích, còn anh lại không cho vào tai, sao lại cho người một loại cảm giác càng giải thích lại càng giống biện hộ vậy!
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan tức chết rồi: “Em không muốn uống, anh đừng múc cho em”
“Không muốn uống?”
“Đúng!”
Anh vốn dĩ không muốn nghe cô giải thích, để cô một mình ở đó tự giải thích, thật là khó chịu.
Hàn Thanh cắn môi, nhìn chằm chằm vào cô, cũng không biết đang nghĩ cái gì, chỉ là nhìn bộ dạng của anh, giống như là đang đưa ra một quyết định gì đó vậy.
Lúc sau, anh đột nhiên để bát xuống sau đó cởi áo cúc áo vest ra.
Tiểu Nhan cũng không để ý gì, chỉ cho rằng anh cởi áo khoác ra để ăn cơm, nhưng ai ngờ rằng anh cởi áo ra để ở phía sau chiếc ghế bên cạnh, lại bắt đầu cởi chiếc cũ của áo sơ mi.
Lúc đầu thì Tiểu Nhan ngồi không động đậy gì, đợi đến anh cởi đến chiếc cúc thứ ba ở phía trên, lúc tiếp tục cởi chiếc thứ tư, cô mới nhận thức được có điều gì không đúng.
“Anh đây là làm cái gì?”
“Không phải không muốn uống hay sao?” Hàn Thanh cởi xong chiếc cúc thứ tư, nhẹ nhàng nói: “vậy chúng ta tiếp tục làm chuyện vừa rồi”
Biểu cảm của anh nhạt nhẽo, giống như đang nói một câu chuyện rất bình thường vậy.
Còn Tiểu Nhan lại căng thẳng bằng lời nói của anh, không uống canh thì tiếp tục? đây là cái lý gì vậy? cô ngay lập tức đáp: “Không, không được tiếp tục, em muốn ăn cơm”
Sau đó tự mình mở nắp ra, mang hết đồ ăn bên trong bày ra ngoài.
Nghe xong, Hàn Thanh nhau mắt lại mà nhìn “Đói rồi à?”
“Ừm ừm!” Tiểu Nhan gật gật đầu, cô thật sự đói không chịu được rồi, mà nguyên nhân quan trọng nhất là, bây giờ cô không thể ngủ cùng với Hàn Thanh được, cô sợ thai nhi của mình không ổn định.
Trước đây cô thật sự không hề lo lắng về vấn đề này, dù gì Hàn Thanh cũng rất tẻ nhạt, cũng không có đam mê gì về phương diện này, ngoài lần ở nước ngoài du lịch ra, giữa cô và anh thì không còn xảy ra lần nào nữa.
Thực ra Tiểu Nhan cũng không quá đam mê về phương diện này, cô chỉ là thấy lạ, vì nghe nói là đàn ông sẽ có khát vọng rất sâu đậm đối với người mà mình thích, nhưng biểu hiện của Hàn Thanh lại không như vậy, thậm chí đến buổi tối hôm đó ở bên nước ngoài, anh bị bỏ thuốc còn thể khống chế được bản thân vô cùng tốt.
Có lúc, Tiểu Nhan cũng không biết là do khả năng tự chủ của anh tốt hay là không có chút hứng thú gì với cô.
Nhưng cô thật sự không hề hoài nghỉ tình cảm của bản thân đối với anh, sự thích thú của anh đối với bản thân, tâm ý đối với bản thân, cô là có thể cảm nhận được, dù gì ngoài những việc đấy, những phương diện khác anh đối với mình đều rất chủ động.
Có lẽ, khả năng tự chủ của anh tốt!
Hoặc có lẽ, tuổi anh đã khá lớn, nên nhiều phương diện lực bất tòng tâm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT