Nhưng tối hôm nay cô ấy lại không chờ cậu ta, ôm gối của mình đi ngủ trước, cũng không ôm cánh tay cậu ta nói muốn hôn chúc ngủ ngon như mọi hôm.
Loại cảm giác chênh lệch này làm cho Tiêu Túc cảm thấy kỳ lạ.
Có điều cậu ta cũng không truy cứu chuyện này lâu, chỉ đưa tay lên sờ qua miệng mình rồi xốc chăn lên nằm xuống góc bên kia giường.
Giang Tiểu Bạch ngủ rất say, giống như không hề biết Tiêu Túc đang buồn bực trong lòng.
Tiêu Túc nghiêng người nhìn gáy cô thở dài.
Cô gái này ban ngày còn tức giận như vậy, giờ thì lại quay lưng về phía cậu ta, an tâm ngủ ngon, rốt cuộc cô ấy có thật sự tức giận không, hay là mặc dù đang tức giận nhưng rất nhanh sẽ quăng việc này ra đầu quên đi mất.
Suy đi nghĩ lại mãi Tiêu Túc liền mất ngủ cả đêm.
Sau đó, khi cậu ta tỉnh lại vào ngày hôm sau thì đã không thấy bóng dáng Giang Tiểu Bạch ở bên cạnh đâu, cậu ta hoảng sợ, lập tức ngôi dậy, chạm qua chỗ Giang Tiểu Bạch nằm hôm qua, chỗ nằm lạnh lẽo, như chưa từng có người nằm ở đó.
Đi đâu mất rồi?
Tiêu Túc nheo mắt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Mở cửa phòng ra, Tiêu Túc liền trông thấy Giang Tiểu Bạch đang ngồi trên sô pha, tivi đang chiếu một bộ phim tiên hiệp, cô ấy vừa xem vừa ăn đồ ăn sáng tự làm.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động cho nên Giang Tiểu Bạch liền nhìn sang chỗ cậu ta, hơi nhếch miệng.
“Anh tỉnh rồi hả? Em không biết khi nào anh mới tỉnh cho nên không có làm bữa sáng cho anh, đúng rồi, hôm nay anh phải đi làm đúng không? Lát nữa trên đường đi làm anh tự mua bữa sáng là được.”
Nói xong thì coi như không có việc gì xảy ra, quay đầu tiếp tục ăn sáng.
Tiêu Túc nghe vậy lại không kìm được mà nhíu mày, trước mặt cô gái này bày một đống đồ ăn, lại nói không có làm bữa sáng cho mình.
Rõ ràng là cô còn đang tức giận cho nên không muốn cho cậu ta ăn đồ của cô.
Tiêu Túc quay người đi đánh răng, sau đó không rời đi ngay mà trực tiếp ngồi xuống cạnh Giang Tiểu Bạch.
“Em làm nhiều đồ vậy, một mình ăn hết được sao?”
“Anh làm gì đấy?” Giang Tiểu Bạch vươn người bảo vệ đống đồ ăn sáng, cảnh giác nhìn cậu ta: “Chỗ này không có phần của anh, anh muốn ăn thì tự làm đi”
“Anh sợ em ăn không hết sẽ lăng phí, cho nên muốn ăn giúp em thôi.”
Tiêu Túc rất không khách khí định vươn tay lấy một miếng sandwich, Giang Tiểu Bạch nhanh chóng giật lại, sau đó cắn một miếng trước mặt cậu ta.
Tiêu Túc không biết phải nói gì, đành phải lấy một miếng khác.
Giang Tiểu Bạch lại trực tiếp giật lấy, lại cắn một miếng.
Sau đó cô ấy vẫn còn chưa thỏa mãn, trực tiếp cầm tất cả đồ ăn trên bàn lên cắn mỗi thứ một miếng rồi bỏ lại, dương dương tự đắc nhìn Tiêu Túc, ánh mắt kia thật giống như đang nói: “Đều đã bị em ăn qua, anh có thể làm thế nào?”
Tiêu Túc không ngờ Giang Tiểu Bạch lại có thể vì việc này mà hành xử như trẻ con thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp có phản ứng, chờ đến lúc cậu ta có phản ứng thì lại nghe thấy Giang Tiểu Bạch nói: “Đều là đồ em đã ăn qua, một lát nữa là em sẽ ăn xong, nếu anh muốn ăn thì tự làm đi”
“Ngủ cả một đêm đến khi tỉnh dậy. em vẫn còn chưa nguôi giận sao?”
“Anh đang nói gì, tôi nghe không hiểu” Giang Tiểu Bạch quay đầu qua chỗ khác, cắn một miếng sandwich, vừa ăn vừa xem tivi, tóm lại là không thèm để ý tới Tiêu Túc.
Vốn là Giang Tiểu Bạch cho rằng những thứ mình đã cắn qua chắc chắn Tiêu Túc sẽ không ăn tiếp, không ngờ cậu ta có thể bình chân như vại cầm lấy một miếng sandwich mà Giang Tiểu Bạch đã cắn qua rồi ăn luôn.
Giang Tiểu Bạch: “2”
Anh ấy có ý gì, chẳng lẽ không ghét bỏ đồ cô đã ăn qua ư?
Mà Tiêu Túc giống như biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, nói thêm một câu: “Chúng ta hôn cũng đã hôn rồi, em cảm thấy chỉ dùng hành động cắn đồ thừa là dọa được anh sao?”
Trong chớp mắt Giang Tiểu Bạch không biết nói gì, tức giận nhìn cậu ta.
Chết tiệt, đồ đàn ông đáng ghét!
“Anh nói sai sao?” Tiêu Túc liếc mắt nhìn Giang Tiểu Bạch, cậu ta là đàn ông nên ăn rất nhanh, chỉ một lúc đã ăn hết ba miếng sandwich trước mặt Giang Tiểu Bạch, sau đó lại tiếp tục cầm lên một cái.
“Này, anh đủ rồi đấy, ăn một cái còn chưa đủ no sao?”
“Một cái thế nào đủ no được?” Tiêu Túc thản nhiên liếc nhìn cô: “Hôm nay anh phải đi làm, em muốn mua gì để anh đem về”
Giang Tiểu Bạch vốn định nói không cần, nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi thành muốn đủ thứ bắt Tiêu Túc phải mua về, dù sao cũng là do anh ấy làm cho mình tức giận, phải bắt anh ấy chạy đi chạy lại coi như trừng phạt mới đáng chứ.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Nhà thiết kế cuối cùng cũng làm xong bộ áo cưới mà Tiểu Nhan đã lựa chọn, cô ấy mặc thử thấy vẫn còn hơi rộng, tuy nhiên cách hôn lễ vẫn còn một khoảng thời gian nên tính rằng đến lúc đó mặc đồ là vừa vặn.
Nhà thiết kế thấy Tiểu Nhan mặc đồ hơi rộng thì thấy rất ngạc nhiên, liền đề nghị đo lại ba vòng cho Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan đồng ý.
Nhà thiết kế đo lại xong thì hết sức kinh ngạc: “Cô Chu, tôi vừa đo lại cho cô thì phát hiện ngoại trừ vòng eo hơi lớn hơn một chút thì những chỗ khác vẫn giống như cũ”
Nghe vậy trên mặt Tiểu Nhan có vẻ hơi xấu hổ, nhưng đã nhanh chóng biến mất.
Nhưng nhà thiết kế đứng gần cô cho nên rất nhanh đã quan sát thấy biểu tình chợt lóe vừa rồi, cô ấy giật mình hiểu ra, cười mỉm nói: “Xem ra là cô có tin vui rồi?”
Tiểu Nhan không kịp khống chế nét mặt nên bị đối phương đoán được, cô ấy cũng không thể phủ nhận chỉ đành gật đầu.
“Vâng.
“Chúc mừng cô, tôi đã bảo mà, sao đồ tôi thiết kế cho cô lại rộng được, thì ra là thế. Cô yên tâm, với tốc độ to ra của vòng bụng thế này đến ngày cử hành hôn lễ áo cưới sẽ vừa khít!”
“Cám ơn cô, nhưng cô có thể tạm thời giữ bí mật giúp tôi không?”
Nghe vậy nhà thiết kế đã hiểu ra: “Hóa ra là cô Chu còn chưa thông báo tin vui cho anh Hàn sao?
Được, tôi hiểu rồi, nhất định sẽ giữ bí mật giúp cô.”
Phòng tân hôn đã chuẩn bị gần xong, nhà họ Hàn vấn là nhà họ Hàn trước kia, bởi nhà đứng tên Hàn Thanh quá nhiều, chọn đi chọn lại Tiểu Nhan vẫn thích căn biệt thự tư nhân trước kia của Hàn Thanh hơn, kỳ thật đó cũng là một ít tâm tư nho nhỏ của cô ấy.
Bởi vì cô nhớ rõ lúc trước khi Hàn Thanh cứu cô đã đưa cô đến biệt thự đó đầu tiên.
Sau đó, lần đầu tiên anh ấy hôn cô cũng là ở đó.
Đến giờ mỗi khi Tiểu Nhan hồi tưởng lại vẫn thấy rất cảm động.
Cho nên phòng tân hôn nhất định phải chọn ở đó.
Đêm hôm đó, Tiểu Nhan mang áo cưới về biệt thự tư nhân của Hàn Thanh đem cất đi.
Hàn Thanh từ công ty trở về thấy Tiểu Nhan đang đứng trên thang lau đèn bàn, nhìn cảnh đó lông mày Hàn Thanh lập tức nhăn lại.
“Việc này giao cho nhân viên vệ sinh làm là được, sao em lại đi làm?”
Hàn Thanh vừa nói vừa chạy tới cạnh cây thang: “Mau xuống đi, lỡ bị ngã thì phải làm sao”
Tiểu Nhan kêu lên một tiếng, sau đó đáp: “Không sao đâu, em làm rất cẩn thận”
“Nghe lời anh nào.”
“Chờ em một chút, sắp xong rồi”
Tiểu Nhan tham chỗ gần, vươn tay ra phía trước muốn lau, Hàn Thanh thấy vậy bỗng dưng lại có dự cảm bất thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT