Người dẫn đầu đội nhân viên đó sững người mất một lúc vì không thể hiểu được.

Nhưng cậu nhân viên làm đổ ghế kia thì nghĩ tới điều gì đó nên chạy tới cười hì hì một tiếng: “Anh à, có phải cô Giang là bạn gái của anh đúng không? Hai người đang dõi nhau nên bạn gái anh muốn dọn đi đúng không? Trước đây bạn gái tôi dõi tôi thì cũng làm như thế này này, hì hì”

Cậu ta vừa mới dứt lời thì đã bị người dẫn đầu đó vỗ cho một cái: “lm miệng, đừng có nói lung tung.”

Nhưng Tiêu Túc lại không phủ nhận mà chỉ hỏi: “Hết bao nhiêu tiền?”

“Anh này, chúng tôi không chuyển đồ mà lại nhận tiền như thế thì cũng không được hay cho lắm.

“Sao tôi để các anh đi một chuyến uổng công như vậy được chứ? Hơn nữa tiền này cũng không phải cho các anh”

“Ông anh này, ý anh là gì vậy?”

Tiêu Túc nhìn anh ta bằng ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước rồi một lát sau mới nói: “Tôi trả tiền cho các anh, không cần biết các anh dùng lí do gì, tôi chỉ cần biết các anh phải nói với cô ấy rằng các anh không di chuyển đồ đạc được, tuyệt đối không được giúp cô ấy”

Cuối cùng người dẫn đầu cả đám cũng hiểu ý Tiêu Túc, hóa ra em của anh ta đã đoán đúng, người đàn ông này đang cãi nhau với bạn gái mình.

Nghĩ lại một chút mới thấy, giọng nói của cô gái họ Giang kia xem chừng còn rất trẻ, mà chắc Tiêu Túc cũng chỉ hơn cô ấy một vài tuổi mà thôi.

Tiếp đó, khắp nhà đều là vật dụng của con gái nhưng người đi ra mở cửa lại là một người đàn ông mặt âm trầm đen như mực lại không thấy cô gái nào xuất hiện trong nhà cả, vậy đến tám mươi phần trăm là hai người này đang cãi nhau rồi.

Sau cùng mấy nhân viên chuyển nhà cũng nhận tiền của Tiêu Túc rồi rời đi.

Giang Tiểu Bạch về đến nhà, đẩy cửa ra thấy trong nhà trống rỗng không có đồ đạc gì cả thì ngồi lên tấm thảm trên mặt đất trong sự ngây ngô.

Vì sống chung với Tiêu Túc trong khoảng thời gian này nên cô ấy đã mang hết đồ đạc sang đó, thực ra bây giờ nghĩ lại thì cô ấy cảm thấy hơi buồn cười.

Cô ấy và Tiêu Túc chỉ giả vờ yêu nhau thôi, không hiểu lúc đó đầu óc cô ấy bị chập mạch hay sao mà lại dọn sạch đồ chuyển sang nhà Tiêu Túc vậy hả? Để tiện sinh hoạt à? Nhưng sao cô ấy có thể chắc chắn rằng hai người sẽ chung sống cùng nhau trong tương lai được cơ chứ?

Chỉ cần cô ấy và Tiêu Túc không ở cạnh nhau thì chắc chắn là cậu ta sẽ có bạn gái mới rồi.

Nghĩ vậy nên trong lòng Giang Tiểu Bạch cảm thấy buồn buồn, cô ấy vươn tay ra ôm lấy hai má của mình rồi ngồi nguyên tại chỗ mà than thở: “Sớm biết như vậy thì mình đã mang một ít đồ đi thôi, để bây giờ trở về sẽ không lâm vào hoàn cảnh thứ gì cũng không có như thế này. Nhưng mà cũng không sao, lát nữa nhân viên chuyển nhà sẽ vận chuyển đồ đạc đến đây giúp mình.

Chuyện này muốn trách thì cũng phải trách Tiêu Túc, không hiểu kiểu gì nữa, sao ở một mình mà nhà cửa lại trống rỗng như thế, đâu phải anh ấy không có tiền đâu cơ chứ!”

Càng nói Giang Tiểu Bạch càng tức giận rồi cuối cùng chuyển qua trách mắng Tiêu Túc.

Không biết đã trách mắng bao lâu mà Giang Tiểu Bạch cảm thấy hơi mệt, thế nên cô ấy nằm lên tấm thảm rồi ngủ thiếp đi, sau đó thì bị đánh thức bằng một hồi chuông điện thoại.

Cô ấy bò dậy rồi nghe máy trong mơ màng.

“Cô Giang đúng không ạ? Chúng tôi là nhân viên dịch vụ chuyển nhà đây ạ. Chuyện là như thế này, vì trên đường đi xe của công ty chúng tôi xảy ra chút sự cố, đến giờ vần chưa sửa chữa được nên chắc hai ngày tới chúng tôi không thể dọn nhà giúp cô được rồi” . Xin hãy đọc truyện tại == TRÙMtruy ện. ne t ==

Ban đầu Giang Tiểu Bạch vẫn còn ngái ngủ nhưng nghe thấy đầu dây bên kia nói thế thì cô ấy bật dậy luôn.

“Các anh có ý gì vậy hả? Xe của công ty các anh vẫn chưa sửa xong ư?”

“Vâng, đúng thế ạ”

“Vậy không phải các anh nên điều động người khác tới dọn giúp tôi ư? Công ty dọn nhà của các anh chỉ có một chiếc xe thôi à?”

“Thật ngại quá, hôm nay công ty chúng tôi đã điều động tất cả xe ra ngoài rồi nên bây giờ tạm thời không còn cái nào cả. Nếu cô đồng ý thì chúng tôi sẽ dời đơn đặt hàng của cô xuống mấy ngày nữa, cô thấy có được không?”

Mấy ngày nữa á?

Giang Tiểu Bạch cảm thấy khó chịu ngay tức khắc: “Tôi muốn đồ đạc của tôi được vận chuyển tới ngay trong ngày hôm nay, lúc nhận đơn đặt hàng, anh đã nói với tôi như thế nào vậy hả? Công ty anh nhiều việc như thế sao không nói sớm cho tôi biết? Tôi chờ lâu như vậy mà không chờ được đồ của mình được vận chuyển đến, chuyện này cứ thế mà xong à? Thế thời gian đã lãng phí của tôi thì sao? Còn nữa, các anh không chuyển đồ đến cho tôi thì tối nay tôi ngủ ở đâu? Xin hỏi các anh là công ty dọn nhà của các anh còn cung cấp dịch vụ ngủ qua đêm nữa à?”

Đầu dây bên kia nghe Giang Tiểu Bạch nói một tràng thì nghẹn họng không trả lời được nên chỉ có thể nói lời xin lỗi bằng giọng kính cẩn nhất có thể.

“Thôi được rồi, tôi không muốn nghe mấy lời xin lỗi này đâu. Công ty dọn nhà của các anh là dịch vụ kém nhất mà tôi từng thấy đấy.” Giang Tiểu Bạch mắng xong thì thẳng tay cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, cô ấy ngồi nguyên tại chỗ rồi tức giận đến mức ngực cũng phập phồng lên xuống, đúng là quá tức!

Không chuyển được thì sao không nói sớm mà để tận đến bây giờ mới nói?

Đúng là khiến cô ấy tức chết đi được mà.

Trong nhà không có chỗ ngủ, giờ cô ấy đi đâu ngủ đây?

Chẳng nhẽ lại đến khách sạn à?

Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Tiểu Bạch bèn gọi điện cho Phương Đường Đường.

Lúc Phương Đường Đường tới đón thì Giang Tiểu Bạch đang đứng ở ven đường với vẻ mặt âm trâm. Phương Đường Đường mở cửa xe cho Giang Tiểu Bạch vào.

Sau khi ngồi trên xe, Giang Tiểu Bạch mới hỏi: “Cậu có gì ăn không?”

Phương Đường Đường lấy từ trong túi xách ra một thanh socola rồi hỏi: “Cậu ăn không?”

Giang Tiểu Bạch nhận lấy rồi bóc ra cắn một cái: “Đói chết tớ rồi, giằng co cả một đêm mà không ăn gì, trông tớ có còn là tớ nữa không hả?”

“Gì cơ? Giằng co cả một đêm là sao cơ?”

Phương Đường Đường nghe ra trong giọng nói của Giang Tiểu Bạch còn hàm chứa ẩn ý gì đó nên nheo mắt lại nhìn cô ấy chằm chằm. Đang nhìn thì Phương Đường Đường phát hiện dấu hôn trên cổ Giang Tiểu Bạch, sau khi xác định đó đúng là vết hôn thì cô ấy cảm thấy kinh ngạc ngay tức khắc: “Tiểu Bạch, cậu.. “

“Im miệng mau.” Giang Tiểu Bạch gào lên với Phương Đường Đường: “Cậu kinh ngạc cái gì thế hả? Không phải chỉ là người lớn lăn qua lăn lại với nhau thôi hả?”

Phương Đường Đường không nói gì vì cô ấy bị nghẹn lời, không tìm ra được tiếng nói của mình nữa.

Mà Giang Tiểu Bạch thì cứ ngồi giải quyết hết hai, ba thanh socola. Sau đó cô ấy lại nhìn Phương Đường Đường bằng ánh mắt trông mong khiến Phương Đường Đường có hơi cạn lời. Thế là cô ấy không nhịn được nên đưa tay lên ngăn cản ánh mắt của Giang Tiểu Bạch.

“Cậu chơi cũng vui thật đấy nhỉ? Đói đến mức này luôn hả?”

Nghe Phương Đường Đường nói thế thì khóe môi Giang Tiểu Bạch khẽ cong lên, sau đó cô ấy liếc mắt nhìn bạn mình: “Gậu đừng hỏi gì cả, một đêm bảy lần.”

Tài xế run tay một cái khiến Phương Đường Đường vội vàng kéo Giang Tiểu Bạch lại: “Thôi được rồi, cậu nói xằng nói bậy ít lại giùm tớ, cậu là con gái đấy nhé, chú ý chừng mực một chút được không hả? Tài xế nhà tớ bị cậu dọa cho run tay lái gây ra tai nạn chết người thì phải làm sao đây hả?”

Thôi được rồi, Giang Tiểu Bạch vẫn có tiếc nuối tính mạng của mình lắm, nếu đã là chuyện ảnh hưởng trực tiếp đến sự an toàn của bản thân thì cô ấy sẽ ngậm miệng lại.

“Cậu ngồi ngoan đừng làm ồn nữa nhé, lát nữa về đến nhà tớ sẽ dặn phòng bếp nấu những món ngon cho cậu. Đến lúc đó chắc chắn tớ sẽ cho cậu được ăn no nha”

Mắt Giang Tiểu Bạch giật giật mấy cái rồi nhìn Phương Đường Đường.

“Gậu bảo tớ phải chú ý nói chuyện có chừng có mực nhưng sao câu này của cậu nghe cứ bẩn thỉu thế nào ấy nhỉ?”

Phương Đường Đường: “Bẩn thỉu gì chứ? Sao lại bẩn thỉu hả? Cái con nhỏ Tiểu Bạch thối tha này, cậu có thể suy nghĩ sạch sẽ lên một chút giùm tớ được không? Tớ nói ăn no là để bụng cậu được no. Có phải tối qua cậu lăn qua lăn lại nhiều quá nên bị ngu rồi đúng không? Thế nên bây giờ trong đầu cậu mới toàn những suy nghĩ ô uế như thế này này”

Giang Tiểu Bạch hừ một tiếng rồi mặc kệ Phương Đường Đường.

“Nhưng không phải hai người ở chung với nhau hả? Sao cậu lại tới tìm tớ thế này? Chẳng nhẽ cậu lại là cái loại con gái đểu giả, chơi người †a xong thì chạy à?”

“Gì cơ?” Giang Tiểu Bạch tiếp lời cô ấy bằng giọng tức giận: ‘Chẳng nhẽ tớ phải bảo anh ấy là “anh chịu trách nhiệm với em đi” à? Hay là tớ phải chịu trách nhiệm với anh ta?”

“Tớ không nói như thế mà, nhưng hai người bị gì hả? Không phải hai người chỉ giả vờ yêu đương thôi à? Sao đột nhiên lại ở chung với nhau thế?”

“Kể ra thì dài lắm, nói chung là rượu khiến con người ta lạc lối.”

Khóe miệng Phương Đường Đường khế giật giật: “Không phải là do cậu uống say nên ép buộc con nhà người ta đấy chứ? Nói vậy thì Tiêu Túc mới là người bị bắt nạt à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play