Giang Tiểu Bạch trốn trong góc đã nghe thấy sạch cuộc đối thoại vừa rồi.

Sau đó cô mới hiểu ra, thì ra là ba mẹ của Tiêu Túc tới.

Nhưng dù sao Giang Tiểu Bạch cũng không đồng ý với ý kiến của mẹ Tiêu Túc, Tiêu Túc mà xấu hả? Trong ấn tượng của cô, Tiêu Túc rất có hương vị của đàn ông, đặc biệt là vết sẹo trên mặt kia, không chỉ không khiến cậu ta trở nên xấu xí, ngược lại còn tỏa ra khí tức dữ dội không dễ chọc, nhưng đồng thời cũng có cảm giác mùi máu lan ra khắp nơi.

Dù sao cũng là gu của Giang Tiểu Bạch.

“Bà cũng đừng trách nó nữa, nói không chừng đây chính là vết thương lòng của nó đây, đứng trước mặt nó thì đừng nói như vậy.”

“Ông già đáng chết, sao tôi có thể đứng trước mặt con quở trách thằng bé được? Không phải tôi chỉ nói sau lưng nó vài câu thôi sao? Nếu như không phải sợ nó không lấy vợ nổi, tôi còn lo như vậy à? Hầy, lần này chúng ta tới cũng là để đưa nó đi xem mắt, ông thấy nhà bà Vương giới thiệu mấy cô gái kia cũng không tồi đúng không? Tôi thấy đều tốt cả, thằng bé công việc bận rộn, cũng không biết kết hôn rồi có lo nổi cho gia đình hay không, đến lúc đó phải dặn nó đặt gia đình lên trên hết, để cho tôi sớm có cháu bồng.”

“Cái bát úp này còn chưa lật lên đâu, bà đã ảo tưởng chuyện sau này rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Nghĩ nhiều thì không được à?” Giang Tiểu Bạch căng tai nghe hai người nói chuyện, nào biết hai người rẽ vào chỗ ngoặt, thế mà lại thấy được Giang Tiểu Bạch đang đứng trước cửa phòng bếp cầm cái chảo trên tay.

Bọn họ nói hồi lâu, bốn phía đều yên lặng, bỗng nhiên vừa rẽ vào đã thấy một người sống sờ sờ đứng đó, dọa cho vợ chồng nhà họ Tiêu giật nảy mình.

Bao gồm cả Giang Tiểu Bạch, cô cũng không ngờ hai người họ đi một lúc là tới, cứ vậy đối mặt với bọn họ.

Ba đôi con mắt cùng nhìn nhau.

“Cháu là ai?”

Mẹ Tiêu Túc là Nha Hòa đánh giá cô gái trước mặt.

Hôm nay Giang Tiểu Bạch mặc bộ đồ ngủ in hình Doraemon, còn có thêm cái mũ trùm sau lưng, thêm cả chiếc dép bông trên chân nữa là trọn bộ, đứng đó chứ như con Doremon béo ú. Khuôn mặt dưới lớp mũ trắng nõn mà tinh xảo xinh đẹp, ánh sáng trong phòng chiếu xuống càng khiến đôi mắt to ướt nước lay động, đôi môi ửng đỏ.

Chỉ nhìn một lúc, Nha Hòa lập tức kích động che ngực lui về sau, chồng bà Tiêu Minh Chí lập tức chớp lấy thời cơ đưa tay ra đỡ bà.

“Trời, trời ơi, cô gái xinh đẹp này từ đầu ra vậy? Chẳng lẽ là bạn gái của con trai tôi ư? Sao tôi thấy như mình đang bị ảo giác vậy?”

Tiêu Túc sao có thể có bạn gái xinh đẹp như vậy? Đây không phải sự thật.

Giang Tiểu Bạch vốn đang ngẩn ra, không ngờ đối phương vậy mà lại khen cô, hơn nữa còn thổi phồng cô đến mức như vậy.

Thế là ấn tượng của Giang Tiểu Bạch với Nha Hòa lập tức tốt lên, cười ngọt ngào với bà: “Cháu chào bác trai bác gái ạ! Hai bác đến tìm Tiêu Túc à?”

Giọng nói của cô gái trong veo lại sạch sẽ, Nha Hòa nghe thấy, rốt cuộc xác định không phải mình đang mơ. Mà Tiêu Minh Chí cũng rất ngạc nhiên, nhìn bộ đồ cô mặc, lại ở chung với Tiêu Túc, có lẽ là bạn gái Tiêu Túc thật đây.

Chỉ là không ngờ rằng, thằng bé Tiêu Túc này vậy mà im lặng có bạn gái, hơn nữa còn đến ở chung với nhau, không hề nói gì với hai ông bà.

“Cháu… Cháu là bạn gái của Tiêu Túc à?”

“Vâng.” Giang Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu nói: “Đúng a.” Mặc dù là giả bộ làm người yêu của nhau, nhưng dù sao cậu ta cũng đã giúp mình, mình giúp cậu ta chút cũng là điều hiển nhiên, trông anh ta thì có vẻ không muốn đi xem mắt, mà bây giờ cô lại mặc như vậy ở trong nhà Tiêu Túc, nếu nói không phải thì hơi giả tạo.

Cho nên Giang Tiểu Bạch dứt khoát thừa nhận luôn.

Nghe thấy cô thừa nhận, Nha Hòa quả thật vui mừng tới mức chịu không nổi: “Trời ạ! Con mình có bạn gái rồi, còn là cô gái xinh đẹp như vậy”

Con trai bà chẳng có bản lĩnh gì lớn, trên mặt còn có sẹo, mà Giang Tiểu Bạch xinh đẹp ngon mắt như vậy, con trai bà xứng à?

“Hai bác! Tiêu Túc đi làm rồi, hai bác mau ngồi đi, để cháu gọt hoa quả cho hai người.”

Lúc nói chuyện Giang Tiểu Bạch chỉ vào phòng bếp, nhưng vì trên tay đang cầm chảo, nên lúc chỉ cũng giơ chảo lên, suýt nữa đập phải vợ chồng nhà họ Tiêu.

Cô nhanh chóng thu hồi lại, xấu hổ cười nói: “Không có ý gì đâu ạ, cháu vừa định rửa chảo”

“Không sao không sao, sao có thể để cháu gọt hoa quả được? Để bác làm cho”

Nói xong, Nha Hòa lập tức đi ngang qua cô bước vào phòng bếp, mà Tiêu Minh Chí không làm phiền các cô nữa, ông cũng biết Nhã Hòa đang kích động, dứt khoát vào phòng khách chờ đợi. Nhưng khi đến phòng khách rồi, ông lại không tìm được nơi để ngồi.

Cũng không phải không có chỗ ngồi, chỉ là trên ghế sofa chất đầy nệm của thiếu nữ, nhìn cực kỳ đáng yêu, cảm giác như đang chiếm chỗ của một cô gái trẻ vậy. Mà ông là một ông già khú để rồi, chẳng có hứng nào mà ngồi xuống.

Trong phòng bếp.

Giang Tiểu Bạch và Nha Hòa đang rửa hoa quả, Nha Hòa vẫn luôn tranh thủ ngắm nhìn Giang Tiểu Bạch, ảnh mắt vô cùng lộ liễu, nhìn một hồi lại khen cô vài câu. Giang Tiểu Bạch rất thích mẹ của Tiêu Túc, cảm thấy bà đúng là dễ tính, biết khen người ta, hơn nữa ánh mắt nhìn cô cho cô cảm giác mình là mỹ nhân tuyệt thế.

“Cháu tên gì?” Nha Hòa cẩn thận hỏi cô. Giang Tiểu Bạch tiếp tục cười ngọt ngào: “Cháu tên là Giang Tiểu Bạch ạ, bác gái cứ gọi cháu là Tiểu Bạch cũng được “Ồ! Tiểu Bạch à? Cái tên này nghe rất hay, quả nhiên rất hợp với cháu, mặt đẹp mà da cũng trắng”

Nha Hòa càng nhìn càng thấy thích Giang Tiểu Bạch, lại càng cảm thấy khó tin, sao đứa con trai khốn kiếp của mình lại theo đuổi một cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn nhỏ tuổi hơn Tiêu Túc nhiều.

“Cảm ơn bác gái! Bác cũng đừng khen cháu nữa, khen nữa thì cháu sẽ ngại đó.”

“Ngại ngùng gì? Xinh đẹp thì phải khen chứ, không xinh đẹp bác sẽ không khen vậy đâu.”

Sau khi hai người rửa hoa quả xong đi ra, đến phòng khách mới phát hiện Tiêu Minh Chí đang đứng ngẩn ra đấy, Nha Hòa thấy thế thì mắng ông: “Ông già kia, ông đứng ngẩn ra đấy làm gì, không phải đã bảo ông đến phòng khách chờ à? Ông đang làm gì đấy?”

Tiêu Minh Chí hơi lúng túng xoa gáy mình, sau đó nói: “Không có gì, tôi đứng cũng được.’ “Thôi đi!” Nha Hòa bưng dĩa trái cây đi qua, vừa ngồi xuống đã phát hiện đệm ghế tràn ngập màu của thiếu nữ, hơn nữa còn được dọn dẹp sạch sẽ.

Bình thường bọn họ kiếm quanh nhà cũng không kiếm nổi cái nệm, mà nếu có thì cũng là loại tối màu, hơn nữa không có con gái nên bọn họ đều dùng loại có màu sắc đơn giản không hoa văn, mà trông thấy nệm kiểu này, Nha Hòa vậy mà không dám ngồi xuống.

“Mời hai bác ngồi ạ.”

Giang Tiểu Bạch quen dùng đồ như vậy, không chỉ có cô, mà từ nhỏ cô đã quen sống trong môi trường thế này, mẹ của cô trang trí cho phòng cô ngập tràn sắc màu của thiếu nữ đáng yêu, ban đầu cô còn cảm thấy hơi ghê, về sau đổi phong cách thì phát hiện mình vẫn thích kiểu trang trí có sức sống này hơn, cho nên vẫn luôn dùng đồ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play