*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
"Anh tỉnh dậy rồi sao?"
Tiểu Nhan kinh ngạc lên tiếng hỏi, cuối cùng lại nhận được một câu trả lời.
"Vẫn luôn tỉnh táo."
Tiểu Nhan: "?"
"Thế thì tại sao tôi lục soát cả một lúc như thế mà anh lại không hề có phản ứng gì thế?"
Hàn Thanh thấp giọng lên tiếng, vì mới vừa tỉnh ngủ thế nên giọng nói anh ta có chút khàn khàn: "Thấy em đã tìm được niềm vui mới nên anh không đành lòng đánh thức em dậy."
Nghe thấy thế, Tiểu Nhan cảm thấy như mình đang bị đùa giỡn, cô bỗng nhiên nhào tới muốn đánh anh: “Anh cố ý đúng không? Rõ ràng anh đã tỉnh dậy rồi mà vẫn không hề nói gì với tôi. Nhìn thấy tôi lén lút như kẻ trộm lục soát cả phòng lên như thế, anh cảm thấy rất vui vẻ có phải không? Rõ ràng đó là đồ của tôi thế nhưng anh lại đem nó trở thành đồ của riêng mình, không chịu trả cho tôi gì cả. Anh không trả cho tôi thì cũng thôi đi, thế mà còn cười nhạo tôi như thế, anh thấy vui lắm đúng không?”
Ban đầu Hàn Thanh vẫn còn cảm thấy có chút vui vẻ khi thấy thế, thế nhưng sau khi thấy thì nụ cười trên mặt anh ta cũng dần phai đi.
"Không vui chút nào. Nếu như có thể thì anh cũng không muốn giấu ví tiền cũng như thẻ căn cước của em làm gì cả. Thế nhưng nếu anh không giấu chúng đi thì em sẽ bỏ chạy mất. Nếu em bỏ chạy thì anh phải làm sao đây?"
Nếu em lại bỏ chạy thì anh biết phải làm sao đây?
Ngay sau đó, Tiểu Nhan lại bị những lời nói này của anh thuyết phục. Nếu cô bỏ chạy nữa thì anh ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ anh không biết mình nên làm gì sao?
Anh ta có cần cô không? Thế nhưng... Cho dù anh ta có cần cô đi nữa thì cô vẫn có nguyên tắc đạo đức của riêng mình. Nếu như lúc trước cô không biết thì không sao thế nhưng bây giờ cô đã biết rõ cả rồi, vậy mà cô vẫn muốn ở cùng với anh ta, thế thì cô lại hạng người gì chứ?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan nghiến răng nghiến lợi nói lại.
"Anh nghĩ mình nên làm gì thì làm cái đó. Tôi bỏ đi thì anh vẫn có thể tìm một người khác cơ mà."
Nghe thấy thế, ánh mắt Hàn Thanh nhanh chóng tối sầm lại, bàn tay trên cổ tay cô siết chặt hơn một chút: "Tìm người khác sao?"
“Ừ.” Tiểu Nhan gật đầu thật mạnh:
“Tôi không cần anh nữa, vì thế anh mau đi tìm một người khác đi!”
"Chuyện tình cảm mà em nói không cần là không cần sao? Nếu thật sự như thế thì ban đầu tại sao em lại mời gọi anh như thế?" "Sao cơ?" Tiểu Nhan lên tiếng phản bác: "Ban đầu là do tôi ham mê vẻ đẹp trai của anh. Thế nhưng bây giờ tôi đã nhìn chán rồi vì thế tôi không cần anh nữa. Hơn nữa tôi phát hiện ra rằng, con người anh chẳng biết quan tâm bạn gái gì cả. Cả ngày chỉ biết bận rộn công việc của mình. Ngày nào tôi cũng phải đến công ty mang đồ ăn trưa cho anh. Anh xem tôi làm là cái gì chứ? Lúc nhân viên của anh nói xấu sau lưng tôi thì anh đang làm gì? Còn vị hôn thê của anh nữa. "
Nói tới đây, Tiểu Nhạt đột nhiên lại dừng lại.
Cô đúng là đáng chết, tại sao lại nhắc tới vị hôn thê của người ta như thế này chứ? Nói ra không phải là đang tự vả vào mặt mình sao?
Hàn Thanh cũng nhận ra được có gì đó không ổn trong lời nói của cô, anh ta híp mắt lại, lên tiếng hỏi: "Vị hôn thế nào cơ?"
Tiểu Nhan nghiêng đầu sang một bên, không để ý tới anh ta.
Trong lòng anh ta biết rõ như thế, thế mà bây giờ còn giả vờ không biết chạy tới hỏi cô nữa chứ! Anh ta thật sự nghĩ rằng cô là người dễ bắt nạt sao?
"Trong lòng anh tự hiểu rõ, không cần phải hỏi tôi."
Nghe thấy thế, Hàn Thanh nhíu mày. Ban đầu, anh cho rằng Tiểu Nhan là bởi vì việc chuẩn bị sinh nhật cho Hàn Thanh nhưng cuối cùng anh ta lại không chịu về nên cô mới cảm thấy đau lòng rồi tức giận như thế.
Hơn nữa còn nói những lời làm tổn thương người khác như thế. Lúc ấy Hàn Thanh đương nhiên cũng cảm thấy tức giận vì cô muốn chia tay chỉ vì một chuyện như thế. Thế nhưng trước đây anh ta thật sự đã làm những việc khiến cô bị tổn thương.
Nhưng bây giờ, anh phát hiện ra rằng Tiểu Nhan không có vẻ gì là tức giận vì sự cố sinh nhật?
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh liền hỏi suy đoán của chính mình: "Em đột nhiên đòi chia tay không phải vì chuyện sinh nhật của anh sao?"
Sinh nhật?
Mặc dù Tiểu Nhan đã cất công chuẩn bị sinh nhật cho Hàn Thanh lâu như thế nhưng cuối cùng anh ta lại bỏ đi. Thế nhưng cô lại nghe Hứa Yến Uyển nói rằng anh ta chưa bao giờ đón sinh nhật, Tiểu Nhan còn cảm thấy dường như mình đã chạm đến vết thương của Hàn Thanh nên còn cảm thấy có chút tự trách.
Cô thật sự cảm thấy rất buồn nhưng cô cũng muốn biết vì sao anh ta lại không để ý tới sinh nhật của mình.
Nhưng cô không ngờ, theo những gì cô tìm hiểu thì vô tình biết được Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của Hàn Thanh.
Có thể nói đây là một cú sốc rất lớn trong lòng cô ấy.
Nếu Hứa Yến Uyển không phải vị hôn thê của anh ta thì khi cô ta nói những lời đó Tiểu Nhan sẽ không để trong lòng.
Thế nhưng bây giờ cô ấy lại vô cùng để ý tới câu nói kia. Hứa Yến Uyển bảo rằng cô ta nghĩ Tiểu Nhan đã chữa khỏi bệnh cho Hàn Thanh thế nhưng còn việc sinh nhật này thì. Hai người họ chỉ là bạn bè, anh ta cũng không cần phải nói cho Tiểu Nhan biết quá nhiều.
Thấy Tiểu Nhan không trở lời, Hàn Thanh nắm lấy bả vai cô: "Hả?"
Tiêu Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta: “Chuyện này trong lòng anh hẳn là phải biết rõ nhất, sao bây giờ vẫn còn hỏi tôi? Vì anh đang cảm thấy làm như thế vui nên muốn làm nhục tôi nhiều hơn nữa à?"
Lời nói này có thể khẳng định cho Hàn Thanh biết một điều, chuyện cô muốn chia tay với anh ta không liên quan tới chuyện sinh nhật.
"Vị hôn thê gì đó mà em vừa nói là chuyện gì thế?"
Tiểu Nhan có chút kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Cô muốn lên tiếng nhưng lại cố gắng kìm nén để không lên tiếng, cuối cùng lại nở một nụ cười tự giễu.
"Chuyện gì xảy ra sao? Đó là vị hôn thể của anh thế mà anh còn đi hỏi tôi sao? Sao tôi biết được là chuyện gì?"
Nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng dùng sức kéo tay anh ta ra khỏi bả vai mình, giọng nói có chút khó chịu: "Rõ ràng là anh đã có vị hôn thê của mình. Thế nhưng lại còn ở trước mặt tôi nói rằng cả đời này sẽ không phụ lòng tôi. Hàn Thanh, anh đúng là đồ dối trái!"
Hàn Thanh: "..."
Sau một hồi im lặng, giọng điệu của Hàn Thanh trở nên bất lực.
"Ai nói cho em biết anh có vị hôn thê?"
Tiểu Nhan đang tức giận nhưng khi nghe thấy câu này thì lại cảm thấy sững sở, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh: "Ý của anh là?"
“Vì vậy, em muốn chia tay với anh là vì chuyện này sao?” Hàn Thanh không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại nói một câu rồi đột nhiên bật cười to: “Ôi, cái cô nhóc này..."
Tiểu Nhan: "?"
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này? Câu nói vừa rồi của Hàn Thanh là có ý gì? Anh ta không chịu thừa nhận việc mình có vị hôn thế sao?
Không đúng, nếu như chỉ là người ngoài nói thì cô sẽ không tin. Nhưng cái này là Hứa Yến Uyển nói cho cô biết, hơn nữa cô ta còn gửi cho Tiểu Nhan một tin nhắn nữa.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan cắn cắn môi dưới: "Anh đừng có hàng gạt tôi,