*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thay bác trai Hứa và bác gái Hứa chăm sóc cô ta một chút sao?

Có phải chỉ vì điều này, cho nên mới đổi chỗ ở khác cho cô?

Nghe xong những lời này, Hứa Yến Uyển trong lòng cảm thấy chua xót, đặc biệt khó chịu, cô ngước mắt lên nhìn Hàn Thanh. "Không còn nguyên nhân nào khác sao?"

Cô ta nghe thấy chính mình đang dùng giọng rất nhỏ rất nhỏ hỏi Hàn Thanh.

Giọng nói quá mỏng và quá nhỏ, Hứa Yến Uyển cũng khó có thể nghe thấy mình đang nói cái gì, huống chi là Hàn Thanh.

Tuy rằng khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng cũng không quá gần, cho nên lần này Hàn Thanh không nghe thấy cô nói gì, nhưng thật sự anh cũng không quan tâm cô ta nói gì.

Bởi vì Hàn Thanh biết cô ta đến đây là tìm mình, còn muốn nói đến chuyện từ chối chuyển đi nơi khác. “Yến Uyển. Hàn Thanh thở dài gọi tên cô: “Anh biết em muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mà... Tìnhhình hiện giờ cũng phải lúc để em mạnh mẽ. Có rất nhiều chuyện, không phải chỉ có thể lựa chọn một cách”.

Hứa Yến Uyển nhìn thấy trước mắt là gương mặt tuấn tú và lạnh lùng, không biết bao nhiêu năm trôi qua, ánh mắt Hàn Thanh nhìn cô vẫn giống hệt như trước kia, chỉ có một tia xúc cảm mờ nhạt trong đôi mắt sâu và đen của anh, không có gì khác.

Không giống như trong bệnh viện ngày hôm đó, khi anh ấy nhìn Tiểu Nhan, đôi mắt anh ấy chứa đựng đầy sự dịu dàng, sự chiếm hữu và ham muốn mạnh mẽ.

Tại sao chuyện này có thể xảy ra cơ chứ?

Hứa Yến Uyển nhắm mắt lại, sau đó nói: "Em biết, một khi đã là như vậy, em thay mặt ba mẹ cảm ơn tổng giám đốc Hàn đã quan tâm.

Nói xong, Hứa Yến Uyển mỉm cười với Hàn Thanh, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.

Hàn Thanh không biết trong lòng Hứa Yến Uyển nghĩ như thế nào, có lẽ cô là người kiêu ngạo, dù sao cô cũng từng là đại tiểu thư nhà họ Hứa, nhưng bây giờ lại chán nản đến làm việc trong công ty của anh.

Nếu cô ta bằng lòng chấp nhận, Hàn Thanh thật ra có thể giúp cô ấy nhiều hơn một chút, nhưng với tính tình của cô ấy, ước chừng thực sự chỉ có thể giúp đỡ đến đây.

Sau khi Hứa Yến Uyển rời khỏi văn phòng, cô ta bình tĩnh trở lại văn phòng của mình, sau đó không nói lời nào mà bắt đầu thu dọn đồ đạc.Tưởng văn Văn thấy cô trở về vẫn im lặng, vì vậy cũng rất tò mò đi đến gần hỏi. "Thế nào? Yến Uyển, em đã quyết định chuyển đi nơi khác sao?"

Nghe vậy, Hứa Yến Uyển sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Tưởng Văn Văn cười: "Đúng vậy, số phận đã sắp đặt, tại sao lại không đón lấy?"

Bây giờ cô ta có quyền không nhận sao?

Giống như chuyện không may xảy ra với nhà họ Hứa, không phải mọi chuyện đã được sắp xếp rõ ràng sao, cô ta có quyền nói không sao, có quyền gì mà lật ngược tình thế sao?

Chỉ tại bản thân cô ta quá yếu đuối.

Tưởng Văn văn nghe thấy một số ý nghĩa khác trong lời nói của cô, và hỏi một cách cẩn thận: "Có phải là em không muốn đúng không?" "Quả thật chị Văn cảm thấy em rất có năng lực làm việc, có thể ở lại đây giúp đỡ chị Văn thật sự là tốt rồi. Nếu như thật sự không muốn, chị Văn sẽ giúp em ở lại?"

Nực cười, tổng giám đốc Hàn đích thân ra lệnh, cô ta dù thế nào cũng không thể trở lại.

Chẳng qua Tưởng Văn Văn biết rằng, bằng cách nói những lời này vào lúc này, có thể đạt được sự ưu ái của Hứa Yến Uyển. Hứa Yến Uyển có lẽ cũng không ngờ Tưởng Văn

Văn sẽ nói gì đó để giúp mình, vì vậy mỉm cười với cô ấy và nói nhỏ: "Chị Văn, cảm ơn chị, nhưng không cần đầu. Em nghĩ những gì chị nói trước đây khá đúng.Tình trạng cơ thể hiện tại của em đúng như vậy. Tốt hơn hết là nên thay đổi đến một nơi thư giãn. Đúng rồi chị Văn, trong thời gian này cảm ơn sự quan tâm của chị. "

Tưởng Văn Văn khi nghe điều này biết rằng cô đã quyết định, vì vậy bước tới và vỗ vai cô ta. "Có cái gì mà chăm sóc mới cả không chăm sóc. Mọi người đều là người cùng một công ty, có thể chăm sóc được thì chăm sóc lẫn nhau, không cần phải để trong lòng.

Hứa Yến Uyển mỉm cười và không trả lời nữa.

Tưởng Văn Văn nói: "Nhân tiện, sau này nếu em cảm thấy không thoải mái ở vùng đấy, hãy nhớ quay lại nói với chị Văn, em chính là người của bộ phận của chị. Nếu có ai đó bắt nạt em thì chính là không nể mặt chị, đến lúc đó chị Văn sẽ thay em làm chủ." "Được rồi, cảm ơn chị Văn."

Sau khi Hứa Yến Uyển thu dọn đồ đạc của cô ấy và rời đi, tin tức này lại nhanh chóng truyền đến nhóm.

Thế là nhóm lại bắt đầu sôi nổi. "Oa, người vợ chưa cưới không danh phận đã bỏ đi rồi sao? Tổng giám đốc Hàn đích thân thuyên chuyển cho cô ấy đi nơi khác, như vậy mới có vấn đề?

Bên thứ ba thì sao? Tổng giám đốc Hàn rốt cuộc sẽ lựa chọn cái gì?" “Theo luật thì đối tác không có quyền trở thành tình nhân. Lợi ích mà vị đối tác kia nhận được hoàn toàn là dựa vào cảm giác tội lỗi mà người đàn ông kia cảm thấy sau khi người đàn ông đó có ngườikhác” "Tại sao tôi nghĩ vị hôn thế này không dễ dàng gì, cô ấy đến công ty không nói một lời, sau đó tôi còn hỏi ra một giai thoại độc quyền, đó là nơi vị hôn thê kia ngất xỉu mấy ngày trước không phải là chỗ nào khác, mà là ở trước mặt Tổng giám đốc Hàn cùng với bạn gái bây giờ. Các người nói xem, cô ấy ngất đi không tốt, phải ngất xỉu trước bọn họ sao? Cảm giác như là một sự sắp đặt có chủ ý. "Cố ý sắp đặt? Đây là có chút thuyết âm mưu đúng không? Nếu là cố ý sắp đặt, tại sao không ngất trước mặt Tổng giám đốc Hàn? Trước mặt đương sự phải ngất đi. Nếu đương sự cứng rắn hơn một chút thì sao? Sẽ có ích lợi gì nếu cô ấy thay đổi" “Chính vì vậy tôi mới nói cô ta không đơn giản, dám ngất xỉu trước mặt đương sự, tôi mong rằng đương chức sẽ không bị cô ta qua mặt." "Cô nói thật đáng sợ, nhưng tôi không nghĩ là không có khả năng. Làm sao cô ta có thể tính toán tốt được ý tưởng của người khác?" "Nếu không tính toán kỹ, sẽ giống như đánh bạc, dù sao tôi đánh cược một trăm tệ, vị hôn thế này nhất định là không đơn giản!"

Mọi người đang nói chuyện rôm rả trong nhóm.

Một số thậm chí còn ra mặt để giải vây cho vị hôn thế kia. Và Tưởng Văn Văn nghe được những lời nhận xét này, trên khỏe môi nở một nụ cười hơi chế giễu. Nhiều người trong nhóm là những cô gái nhỏ, vìvậy những cô gái nhỏ chỉ là những cô gái nhỏ.

Mọi chuyện trên đời này, làm sao có thể có nhiều thứ trùng hợp đến vậy.

Hầu hết các sự trùng hợp về cơ bản là do con người tạo ra.

Trùng hợp nhiều chỉ có trong phim truyền hình, ôi, đó là một nhóm người đã xem quá nhiều phim truyền hình, chung dễ dàng suy luận âm mưu, và đôi khi quá ngây thơ.

Ngày sinh nhật của Hàn Thanh càng ngày càng gần.

Tiểu Nhan gần đây đã suy nghĩ về những món quà để chuẩn bị cho anh ấy, sẽ trông rất đặc biệt.

Trên thực tế, cô đã quyết định tổ chức sinh nhật cho Hàn Thanh vào ngày sinh nhật của anh, sau đó sẽ nói cho anh biết tin vui cô đã mang thai.

Làm cho anh ấy có một sinh nhật khó quên. Chỉ là hiện tại Tiểu Nhân lo lắng là làm sao để anh không phát hiện ra.

Trước kia cô chưa từng có kinh nghiệm tổ chức sinh nhật cho ai, cũng chưa từng mua quà cho đàn ông nào nên cô rất đau đầu, không biết tặng quà gì để cho người kia thích cả.

Vì vậy, cô đã tìm kiếm trên mạng và tìm xem nên tặng quà gì cho bạn trai nhân ngày sinh nhật. Cuối cùng, tất cả câu trả lời là thắt lưng, ví, bật lửa và những thứ tương tự. Đây là những món quà cao cấp rất thông thường. Nhưng Tiểu Nhan lại cảm thấy rằng mấy thứ đó mọi người đều thích, xem ra

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play