*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng cô ấy lại ngại hỏi trực tiếp, chỉ có thể thăm dò từ bên ngoài. "Anh cứ nói thẳng ra đi, có phải lúc tôi say rất khó coi không? Hoặc là tôi có bậy gì không, hay là làm ra chuyện gì kỳ quặc không?”

Giang Tiểu Bạch hỏi câu sau rất rõ, cô thấy Tiêu Túc phải nên nói rõ mới đúng.

Mới bắt đầu đúng là Tiêu Túc không nghĩ rằng cô ấy sẽ đến hỏi mình mà tưởng rằng bởi vì cô ấy ngại nên muốn đến xin lỗi cậu ta, nhưng bây giờ thì sao?

Tiêu Túc dừng động tác ăn cơm lại, nhìn cô một cái thật lâu. “Xem ra cô đã quên hết toàn bộ chuyện tối hôm qua rồi nhỉ?”

Giang Tiểu Bạch ngơ ra, rồi lập tức cười phản bác lại: “Không có không có, làm sao tôi quên được chứ, là vì tôi muốn hỏi cách nhìn của anh thôi mà, vì vậy mới hỏi.”

Hơ... Tiêu Túc cười thầm một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn, không hề trả lời câu hỏi của cô ấy. “Anh nói đi chứ.”“Này... Anh nói đi!” Giang Tiểu Bạch vươn tay đẩy vai cậu ta: “Anh đừng chỉ lo ăn sáng có được không? Tôi đang hỏi anh đấy, cho tôi chút phản ứng đi!”

Tiêu Túc ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô nói: “Giang Tiểu Bạch, tôi thấy... sau này cô đừng nên uống Four Loko nữa thì hơn."

Nói xong, cậu ta nghiêng đầu giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vậy, nghĩ xong lại bổ sung thêm một câu: “Một nhóm người đều không chấp nhận được nữa.”

Cái gì?

Cả người Giang Tiểu Bạch đều ngẩn ra. Một nhóm người không chấp nhận nổi?

Cầu này là có ý gì? Chẳng lẽ nói tối hôm qua cô đã làm trò hề sao? Rốt cuộc cô đã làm ra trò hề gì vậy?

Ôi? Hay là bị điên? Hát? Hay là ôm Tiêu Túc rồi kéo áo của anh ấy?

Cho dù là cái nào trên đây, Giang Tiểu bạch đều không thể chấp nhận được.

Cô nắm chặt lấy ống tay của Tiêu Túc không chịu buông. “Ý gì... Một nhóm người không chấp nhận nổi? Tối qua tôi đã làm gì hả?”

Tiêu Túc nhìn bộ dạng của cô, ánh mắt và biểu cảm băn khoăn, dường như không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì thật, xem ra cô ấy đã quên sạch chuyện tối qua thật rồi.Điều này khiến cho Tiêu Túc khá ngạc nhiên, rõ ràng là chuyện cô làm ra, sao cô có thể quên hết đến một chút cũng không nhớ được chứ? “Anh nói đi?” Giang Tiểu Bạch thấy anh chỉ nhìn mình nhưng lại không nói gì, trong lòng càng thêm lo lắng, không ngừng lắc tay của Tiêu Túc. “Cô không nhớ được một chút gì thật sao?" Tiêu

Túc hỏi.

Giang Tiểu Bạch lắc lắc đầu: “Thật sự không nhớ ra được, nếu như tôi nhớ được, tôi có cần phải hỏi anh sao?” “Không nhớ ra sao?” Đôi môi mỏng của Tiêu Túc hơi cong lên: “Nếu như không nhớ được vậy thì đừng nhớ nữa, không ích gì với cô đâu.” Nói xong, Tiêu Túc đứng dậy, vỗ vai của Giang

Tiểu Bạch xem như an ủi: “Không sao, không ai thấy dáng vẻ tối qua của cô đâu, tôi cũng không quay lại nên cô yên tâm đi.”

Sau đó rời đi trong lúc Giang Tiểu Bạch còn đang hoảng hốt.

Giang Tiểu Bạch ngẩn người rất lâu mới phản ứng lại được, đợi đến khi cô muốn tìm Tiểu Túc hỏi kỹ lại thì phát hiện Tiêu Túc đã đi làm rồi! “A! Người đàn ông đều cảng!” Giang Tiểu Bạch tức giận mắng chửi Tiêu Túc: “Hỏi anh cả nửa ngày vậy mà một câu cũng không nói, nói một chút sẽ chết sao? Tức chết tôi rồi!”

Cô tức giận xông vào phòng tìm điện thoại của mình, sau khi lấy được điện thoại mới phát hiện điệnthoại của mình đã hết pin rồi, Giang Tiểu Bạch chỉ có thế cắm vào cục sạc, sạc được một lúc mới mở máy lên, sau đó gọi thẳng cho Phương Đường Đường.

Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy tiếng cười xấu xa của Phương Đường từ đầu dây bên kia. “Dang dang dang ~ đồng chí Giang Tiểu Bạch, tối qua cảm giác thế nào? Có phim giả tình thật với bạn trai giả của cậu không? Hôm nay có biến anh ấy trở thành bạn trai thật của cậu không?

Nghe được câu trêu chọc này, Giang Tiểu Bạch lập tức đoán ra được tối hôm qua sau khi cô uống say đã xảy ra chuyện thế nào rồi. “Phương Đường Đường, cậu nói thật đi, có phải cậu chế cậu sống lâu rồi đúng không?” Giang Tiểu Bạch nghiến răng nói: “Tối hôm qua cậu là người gọi Tiêu Túc đến đúng không?” “Người chị em, cậu nghe tớ giải thích được không? Tớ thấy cậu vì yêu mà đau buồn lại còn uống rượu thành như vậy nên tớ thay cậu gọi anh ấy qua, có gì mà không tốt? “Hơ hơ, vậy thì đúng là cậu đã làm được chuyện tốt.” “Đương nhiên rồi, dù gì chúng ta cũng là chị em tốt, tớ chắc chắn sẽ nghĩ cho cậu

Phương Đường Đường hưng phần xong lại hung dữ nói: “Huống hồ tối qua cậu còn uống rất say nữa, chỉ dựa vào sức của mỗi mình tớ sẽ không cách nào quản được cậu, hơn nữa... cậu sau thành như thế, làm sao tớ yên tâm theo đuổi nam thần của mìnhđược? Nên chỉ đành gọi Tiêu Túc đến thôi, sẵn tiện thành toàn cho các cậu.” “ Rốt cuộc tối hôm qua tớ đã uống say như thế nào? Cậu có biết không?” Giang Tiểu Bạch không muốn nói thêm gì khác nữa, cô chỉ muốn biết sau khi say rượu mình đã làm gì thôi.

Phương Đường Đường bị câu hỏi này làm cho mơ hồ, thành thật trả lời. “Biết chứ, cả người của cậu đỏ hết cả lên, sau đó cứ ngốc nghếch kiểu gì, đứng cũng đứng không vững, hơn nữa còn đặc biệt nghe lời, tớ kêu cậu ngoan ngoãn ngồi ở trên sàn bar thì cậu liền ngồi ở đó không động đậy.”

Nghe bạn tốt hình dung, Giang Tiểu Bạch cảm thấy không phải nghe cũng khá bình thường thôi sao?

Nhưng nhìn phản ứng của Tiêu Túc lại cảm thấy không đơn giản như thế. “Không đúng, có phải cậu lừa tớ không?” Giọng của Giang Tiểu Bạch hung dữ nói: “Cậu cứ nói thẳng với tớ đi, rốt cuộc lúc tớ say như thế nào?” “Giống như tớ vừa nói nãy đấy, ngoại trừ như thế ra thì không còn nữa, sao thế Tiểu Bạch? Chẳng lẽ cậu còn làm ra chuyện gì xấu hổ nữa sao?” “Nếu như tớ biết thì đã không phải hỏi cậu rồi!” Giang Tiểu Bạch vò đầu bứt tai: “Những gì cậu vừa nói có thật không? Tớ uống say xong ngoan như vậy sao? Sao tớ lại thấy mình giống một bà điển hơn nhỉ?” “Tiểu Bạch, cậu nghĩ nhiều rồi, những cái đó chỉ có trên phim mới có thôi chứ trong thực tế làm sao

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play