*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Thanh thu lại điện thoại, dắt tay của cô. "Đi, không phải mệt mỏi rồi à? Đi nghỉ ngơi."

Tiểu Nhan đứng nguyên tại chỗ bất động, dùng sức đẩy anh: "Anh trả lời em đi, bây giờ đáng nhẽ anh đang làm việc, vừa rồi là thư ký Tô gọi điện thoại cho anh đúng không? Có phải trong công ty có chuyện gì hay không, em không sao đâu, anh không cần cố ý chạy giúp em đâu, anh trở về đi, công ty quan trọng... A."

Trước mắt, đột nhiên tối đen, môi bị gắt gao mà phong bể lại.

Tiểu Nhan vươn tay ra đẩy anh, lại bị Hàn Thanh nằm chặt cổ tay rồi kéo ra sau lưng, sau đó anh cúi người hôn sâu hơn.

Một giây, hai giây...

Cũng không biết qua bao lâu, cả người Tiểu Nhan đã bị hôn đến choáng váng, vô lực bám vào trong ngực của Hàn Thanh, sau đó bị anh một phát chặn ngang ôm lấy, đi vào phòng ngủ.

Lúc Tiểu Nhan kịp phản ứng lại, người đã bị đặt trên chiếc giường mềm mại, mà Hàn Thanh lại đanggiúp cô cởi giày.

Khi bàn chân trắng nõn bị anh giữ trong lòng bàn tay, Tiểu Nhan nhịn không được mà đỏ mặt, vô ý thức muốn rút chân về.

Hàn Thanh bắt được chân của cô, ngước mắt nhíu mày nhìn cô: "Sợ anh?"

Tiểu Nhan co rúm lại một chút, lắc đầu, lại một lần nữa muốn rút chân về, như thế nào hôn hôn một chút lại đến trên giường rồi...

Anh không phải là muốn ở chỗ này?

Ngay lúc Tiểu Nhan đang suy nghĩ lung tung, Hàn Thanh đã chủ động buông cô ra, sau đó kéo một bên chăn đắp lên cho cô. "Ngủ đi."

Bàn tay ấm áp áp vào bên cạnh gương mặt của cô, một lát sau vỗ lên đầu của cô, nhẹ nhàng sờ tóc cho cô.

Không biết vì sao, cái động tác này khiến cho Tiểu Nhan nghĩ đến ba của mình.

Bởi vì khi mình còn nhỏ ba cũng thích chạm nhẹ đầu của cô như thế này, trên mặt lộ ra vẻ hiền hòa và nụ cười từ ái.

Lúc ba Tiểu Nhan làm động tác này cô sẽ không cảm thấy có cái gì, bây giờ khi nhìn thấy Hàn Thanh nhếch môi mỏng, mặt không đổi sắc mà làm cái động tác này.

Thế nào cũng cảm thấy vô cùng sai trái nhỉ.

Khụ khụ...Tiểu Nhan dịch mặt ra, mặt ửng hồng mà nói: "Vậy còn anh, anh muốn về công ty à?" "Nhìn em." "A?" "Em có muốn để cho anh ở lại với em không?"

Khi hỏi cái loại vấn đề này, giọng của Hàn Thanh tận lực hạ thấp mấy phần, cho người ta một loại cảm giác rất câu dẫn người, giống như cố ý trêu chọc cô.

Tiểu Nhan lập tức lắc đầu: "Thôi đi, trong công ty nhiều chuyện như vậy, anh đi về trước đi." "Sao lại lắm lời như vậy? Trước nhắm mắt lại đi ngủ, việc khác đừng quan tâm."

Tiểu Nhan: ". Ừ."

Cô nhắm mắt lại, thế nhưng sai khi nhắm mắt lại luôn luôn có thể cảm giác được ánh mắt của Hàn Thanh trên mặt của cô, việc này khiến cho cô rất không được tự nhiên, thế là lại mở mắt ra, quả nhiên thấy Hàn Thanh đang canh chừng mình.

Sau khi ánh mắt của hai người đối diện một lúc, Tiểu Nhan trở mình đổi cái tư thế.

Đưa lưng về phía anh.

Nếu như lại để cho anh nhìn chằm chằm mình ngủ như thế, cô chắc chắn không ngủ được, cho nên đành phải đưa lưng về phía anh.

Mà Hàn Thanh cũng đại khái biết được hoàn cảnh quẫn bách của cô, đối với việc cô quay người cũng không làm gì, vẫn như cũ an tĩnh mà ngồi ở bên cạnh.

Trong phòng rất yên tĩnh, ngay từ đầu, Tiểu Nhancòn có thể nghe được tiếng hít thở của Hàn Thanh, còn có tiếng hít thở của mình, càng về sau, cô dần dần buồn ngủ.

Mí mắt càng ngày càng nặng, cho đến khi hoàn toàn nhằm lại, lỗ tại cũng không nghe thấy tiếng động gì nữa.

Hàn Thanh một mực trông chừng cô, cho đến khi anh nghe được tiếng hít thở đều đều của cô gái nhỏ, anh cũng không có gấp, lẳng lặng đợi một hồi, xác định cô gái nhỏ ngủ say, lúc này mới đứng dậy đắp kín chăn cho cô, sau đó nhìn cô trong lúc ngủ mơ, quan sát một hồi lâu, cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

Giữa lúc Tiểu Nhan ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác giống như có đồ vật mềm mại gì đó chạm vào trán của mình, cảm giác rất mềm, giống như thạch vậy

Nhưng rất nhanh, loại xúc cảm này đã biến mất. Cô cũng không có để ý kỹ, rất nhanh lại mất đi ý thức.

Đợi đến khi cô tỉnh lại đã là buổi tối, Tiểu Nhan dụi dụi mắt vén chăn lên ngồi dậy, nhìn thấy ngoài cửa sổ đã đen, phòng khách có tiếng nói chuyện truyền đến.

Cô một bên ngáp một cái, một bên đứng dậy lấy dép rồi đi ra ngoài.

Lúc đi đến phòng khách, Tiểu Nhan còn đang vò mớ tóc rối bời trong khi ngủ, ngáp một cái lại một cái, sao vẫn buồn ngủ như thế nhỉ? Rất muốn ngủ tiếpmột lúc.

Nhưng rất nhanh con sâu buồn ngủ của Tiểu Nhan đã bị hù chạy, bởi vì cô nhìn thấy trong phòng khách nhiều hơn một bóng người cao lớn, lúc này người kia ngồi ở trên ghế salon, một đôi chân dài đến mức gần như không còn chỗ để đặt chân, mà khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng hơi nghiêng, mang đầy vẻ hiền lành trên mặt, đang trò chuyện với ba Chu.

Hàn Thanh!

Ý thức của Tiểu Nhan rốt cuộc tìm về, cô nghĩ đến chuyện trước khi mình ngủ Hàn Thanh đến tìm cô, không nghĩ tới sau khi mình ngủ một giấc tỉnh lại mà người thế mà còn ở trong nhà mình.

Mà cô, bộ dáng thế này đã đi ra, không cần soi gương, Tiểu Nhan cũng biết bộ dạng hiện tại của chính mình có bao nhiêu lôi thôi.

Nhưng may mắn Hàn Thanh đang nói chuyện với Ba Chu, cũng không có chú ý tới bên này.

Cho nên lúc cô dự định vụng trộm trở về phòng đi thay quần áo, giọng nói của La Tuệ Mỹ lại không đúng lúc vang lên. "Nhan Nhan, cái con bé này rốt cuộc bò lên được khỏi giường rồi à? Nhưng con đứng ngốc ở đó làm gì? Nhanh đi thu thập một chút sau đó rửa mặt rửa tay chuẩn bị ăn cơm chiều đi."

Tiểu Nhan đang chuẩn bị lặng yên không một tiếng động vụng trộm bay về phòng: 11

Mà bởi vì lời nói kia của La Tuệ Mỹ, Ba Chu và Hàn Thanh bên kia cũng theo nới phát ra thanh âmmà nhìn sang, sau đó vừa hay nhìn thấy Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan cảm thấy ảo não đến không được, sốt ruột đến mức muốn tìm kế đất chui xuống dưới, vậy mà lúc này hết thảy cũng không kịp, cô cũng không kịp nhìn xem Hàn Thanh tỏ vẻ mặt gì, quay người giẫm lên dép lê cộc cộc chạy vào trong phòng của mình.

Am!

Sau khi đóng cửa phòng, lúc này Tiểu Nhan mới đỡ, đi vào toilet đánh răng rửa mặt, cô chải chải tóc của mình, phát hiện tóc bị cô ngủ đến rối hết, nhưng bây giờ gội đầu hoàn toàn cũng đã không kịp, hay nhất là Tiểu Nhan bây giờ không có biện pháp, chỉ có thể buộc lên, đổi một bộ quần áo bình thường mới đi ra ngoài.

Nhưng xem ra khí sắc của cô giống như không tốt lắm, nếu không thì đánh cái son môi?

Nhưng là bây giờ đánh son có thể quá cố ý hay không?

Tiểu Nhan lấy ra một thỏi son rồi mở ra, khua tay với mình trong gương, cuối cùng có nên đánh hay không nhỉ?

Có chút xoắn xuýt.

Đang suy nghĩ, đột nhiên có người gõ cửa phòng của cô, mà Tiểu Nhan bị tiếng gõ cửa này dọa đến, tay run một cái thỏi son lập tức quệt đến bên miệng của mình.

A a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play