Hàn Tuyết U đã nói vậy rồi, Tô Cửu cũng không tiện nói thêm gì nữa, lại nhìn qua phía Thẩm Kiều cười nói: “Cô Thẩm, vậy phiền cô chăm sóc cho cô Tuyết U của chúng tôi một chút.” Thẩm Kiều nhìn cô ấy gật đầu đồng ý: “Nên mà.” Tô Cửu bẻ lái trở lại, để hai người cùng nhau xuống xe.
“Cậu có lái xe đến đúng chứ? Đề mình đưa cậu đến bệnh viện.” Thẩm Kiều đỡ Hàn Tuyết U lên xe, sau đó lấy điện thoại di động ra tra bản đồ một hồi, tra đường gần nhất đề đến được bệnh viện. Sau khi tra xong cô nhận chìa khóa xe của Hàn Tuyết U đưa, lái ra khỏi bãi đậu xe.
Xe đã lái ra đường chính, Hàn Tuyết U ngồi ghế bên cạnh tài xế, trên mặt có chút cảm giác không đúng lắm.
“Kiều Kiều…” Thẩm Kiều còn đang nghiêm túc lái xe, nghe thấy Hàn Tuyết U gọi tên mình, bèn quay đầu lại nhìn cô ấy một cái hỏi: “Sao thế? Có phải cậu thấy khó chịu ở đâu không?” “Cậu cố nhịn thêm chút nữa nhé, sắp đến bệnh viện rồi.” Cái mà Hàn Tuyết U đang nghĩ đến lúc này không hề giống với cái cô đang nghĩ. Cô ấy buồn buồn nhìn gò má của Thẩm Kiều, nhớ tới tình cảnh trong phòng ăn ban nãy, không nhịn được hỏi: “Sau này cậu…” “Cái gì cơ?” “Quên đi, không có gì.” Hàn Tuyết U rũ mắt xuống, lần gặp gỡ này cứ coi như là tình cờ thôi. Cô đã bỏ lỡ rồi, lần sau bọn họ muốn gặp nhau cũng khó.
Chỉ cần bọn họ không gặp mặt, Hàn Tuyết U cũng không ngại gì cả, trong lòng cô tự an ủi chính mình như vậy.
Thẩm Kiểu lại cho rằng Hàn Tuyết U đau không chịu nồi, chờ đến lúc dừng đèn đỏ cô cố ý vươn tay ra nắm chặt tay cô ấy, dịu dàng an ủi: “Không cần sốt sắng quá, nhất định mình sẽ nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện, để bác sĩ xử lý tốt vết thương cho cậu.” Hàn Tuyết U nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình kia, trong lòng thấy vô cùng khó chịu.
Căn bản Thầm Kiều không biết cô đã đoạt mất thân phận của cô ấy, cho nên mới đối xử tốt với Hàn Tuyết U cô như vậy. Cái nắm tay quan tâm này càng làm Hàn Tuyết U thêm chán ghét, trong lúc Thẩm Kiều còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đột nhiên hất mạnh tay cô ra.
“Cậu nói cái gì chứ? Cậu vốn không biết một cái gì cả!” Sự nổi giận đột nhiên xuất hiện của Hàn Tuyết U khiến Thẩm Kiều vô cùng kinh ngạc, cô ngơ ngác nhìn cô ấy, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Viền mắt Hàn Tuyết U ửng đỏ, nước mắt cứ vậy tí tách rơi xuống.
Cô cắn mạnh môi mình, vẫn cố lặp lại câu nói ấy: ” Cậu vốn không biết một cái gì cả, cái gì cũng không biết!” “Xin lỗi cậu Tuyết U, chuyện lần này mình không thể chia sẻ với cậu được. Nhưng mình biết bị bỏng sẽ rất đau, rất khó chịu. Cậu cũng đừng quá khổ sở, chờ vết thương được xử lí, mình sẽ dẫn cậu đến cửa hàng bánh ngọt lần trước, được không?” Trong lòng Hàn Tuyết U càng thêm tức giận, bản thân cô thấy hồ thẹn với cô ấy, thế nên khi Thẩm Kiều càng đối xử tốt với cô, trong lòng Hàn Tuyết U càng dễ sinh ra tâm lý phản kháng khó chấp nhận.
Ví như vào lúc này, cô thấy gương mặt đó của Thẩm Kiều sẽ cảm thấy vô cùng phản cảm! Rõ ràng mình đã làm chuyện quá đáng như vậy, tại sao cô ấy có thể lo lắng nhìn mình như thế, lo lắng như vậy có khác nào làm tội ác của cô càng thêm sâu.
Thẩm Kiều thấy cô không nói chuyện với mình nữa, lại thêm đèn đỏ đã chuyển thành xanh, cô không thể làm gì khác là trước tiên lái xe đưa Hàn Tuyết U đến bệnh viện xử lý vết thương, sau đó mới đưa cô ấy về.
Trước khi hai người chia tay, Hàn Tuyết U đột nhiên nói: “Kiều Kiều, ban nãy mình hơi quá đáng, lại đi tức giận với cậu, cậu sẽ không trách mình chứ?” “Sẽ không, cậu mau mau vào nhà đi thôi, chúng ta là bạn tốt mà, không sao hết.” Thẩm Kiều đương nhiên sẽ không trách cô ấy, dù sao cô ấy cũng đã giúp cô rất nhiều.
Hàn Tuyết U gật đầu: “Ừm, anh hai mình chắc cũng về rồi, tối mình di hỏi chuyện anh ấy, mai sẽ liên lạc với cậu.” Nhắc đến chuyện này, Thẩm Kiều hơi sững sờ, một lát sau mới nhàn nhạt cười nói: “Không gấp lắm đâu, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện đó nói sau.” Sau đó Thẩm Kiều liền trực tiếp lái xe trở về công ty.
Đem xe trả lại Tiêu Túc rồi, cô mới đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, lập tức đi về phía văn phòng của Dạ Mạc Thâm.
“Cộc cộc.” “Mời vào.” Thẩm Kiều đầy cửa phòng làm việc, đi vào sau đó liền thấy Dạ Mạc Thâm một mình ngồi trên xe lăn, sắc mặt lạnh lùng nhìn vào màn hình máy vỉ tính. Thấy cô đi vào mới miễn cưỡng rời mắt khỏi màn hính ngầng lên nhìn cô, ánh mắt cố định trên mặt cô không rời.
Thẩm Kiều hít sâu một hơi, nóng lòng liếm môi, sau đó mới cất bước hướng di về phía anh.
Trên người cô vẫn còn khoác cái áo vest nam tính của Dạ Mạc Thâm, phối hợp với cái váy xanh lam đang mặc trên người cô khiến cho Dạ Mạc Thâm càng nhìn càng cảm thấy đặc biệt hợp mắt.
“Cậu Dạ, chuyện đó…” Thẩm Kiều đứng lại sau đó có chút bất an nhìn Dạ Mạc Thâm.
“Làm sao?” Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Có gì muốn nói thì nói đi, đừng có ngập ngừng mãi thế.” Thẩm Kiều mím mím môi, thấp giọng hỏi: “Bữa cơm hôm nay kia…” Cô lại muốn đề cập đến bữa cơm kia với anh? Dạ Mạc Thâm có chút giận liền muốn ở ngay trước mặt cô giận cho cô xem, anh cười lạnh một tiếng: “Đến giờ này rồi mà cô vẫn nghĩ đến bữa cơm kia sao? Hay là có chút suy tính khác?” Thẩm Kiều: “…” Người này lại nữa rồi, ý muốn sở hữu mạnh đến đáng sợ, cô chỉ thuận miệng hỏi một tiếng, anh đã có thể liên tưởng chuyện này đến người khác rồi. Cô thấy hơi bất đắc dĩ, lặng lẽ ở trong lòng lườm một cái, lên tiếng giải thích: “Ý của em là, bữa cơm hôm nay lúc đi em quên chưa thanh toán.” “Ồ.” Sắc mặt Dạ Mạc Thâm lạnh nhạt: “Tôi cũng không có trả.” Thẩm Kiều vừa nghe thấy thế sắc mặt lập tức thay đổi: “Anh làm sao thế hả? Là chúng ta mời công ty nhà họ Hàn đi nói chuyện, phòng ăn cũng là tôi đặt trước. Tôi quên trả tiền cơm thì thôi đi, anh ăn xong cũng phải biết điều mà thanh toán chứ? Thời điểm quan trọng như vậy anh lại để cho bên họ thanh toán, lỡ may đề lại ấn tượng xấu thì phải làm sao bây giờ?” Nói tới chỗ này, Thẩm Kiều lo lắng cắn cắn môi mình, nhìn thế nào cũng ra cái dáng vẻ đứng ngồi không yên, vội vã xoay quanh.
Nghe thấy cô nói, tức giận trong mắt Dạ Mạc Thâm đậm thêm mấy phần, ngữ khí của anh cũng dần lạnh xuống: “Cô lại sợ để lại ấn tượng không tốt cho cậu ta?” “Tôi là đang lo lắng cho anh đấy!” Thẩm Kiều vội vàng nói, “Không phải anh muốn cùng nhà họ hợp tác sao? Nếu như để lại ấn tượng xấu, sau này bên họ không hợp tác với bên mình nữa thì phải làm sao? Lúc đó ông lại đối xử với anh…” Thầm Kiều gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó lập tức nói: “Để tôi tìm giám đốc Hàn giải thích và nhận lỗi xem sao.” Nói xong, Thẩm Kiều thực sự tính xoay người đi ra ngoài.
Hai mắt Dạ Mạc Thâm híp lại quát: “Đứng lại.” Bước chân Thầm Kiều lập tức dừng lại, quay đầu không hiểu nhìn anh.
“Trong mắt cô, tôi lại là cái loại người không biết suy nghĩ đến thế sao? Vì thế khiến cho cô hiểu lầm bữa cơm kia là do Hàn Thanh trả tiền? Coi như đúng là Hàn Thanh trả tiền đi chăng nữa thì có làm sao?” Thẩm Kiều cắn môi nói: “Tôi không có nói anh ấy tính tiền thì không được. Chẳng qua là cảm thấy lần này dù sao cũng là chúng ta muốn cùng bên họ hợp tác, thế nên theo lý mà nói nên là bên mình thanh toán thì hơn.” Chúng ta…
Cái từ ngữ này thật khiến người ta cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu, Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch môi cười.
Nét cười của anh có chút chói mắt, Thầm Kiều lập tức nhận được chút thông tin, “Vậy là anh thực sự không thanh toán?” “Không có.” Thẩm Kiểu: “Tôi vẫn nên đi giải thích qua một chút thì hơn.” “Giải thích cái gì? Nhà hàng kia không phải mở dưới danh nghĩa công ty nhà họ Dạ ư.” Thẩm Kiều: “Anh nói gì cơ?” “Tôi đi đến đó ăn cơm, còn phải bỏ tiền chắc?” Thẩm Kiều nhất thời không biết phải nói gì cho đúng, cho nên nói cả nửa ngày trời, hóa ra Dạ Mạc Thâm đang thừa nước đục thả câu đúng không? Cô vậy mà lại bị anh lừa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT