Tiểu Bạch lại rất nhanh tiếp lời: “Lần này là tôi chủ động xin anh giúp, không phải trả ân, vì vậy cứ coi như anh giúp rồi tôi nợ anh ân huệ, sau này anh muốn nhờ tôi giúp anh làm gì tôi đều có thể giúp.

Hoặc nếu anh cảm thấy ân huệ của tôi không quan trọng, cũng có thể đổi thù lao khác!”

Nghe vậy, lông mày của Tiêu Túc từ từ cau lại.

“Tôi nhớ lần trước tôi từng nói với cô, sẽ không có lần sau.”

“Đúng thế đúng thế, nhưng tình hình có thay đổi, người tính không bằng trời tính, anh giúp tôi tiếp đi. Anh xem anh bây giờ cũng không có gì làm đúng không, lúc buồn cũng chỉ có thể chạy tới quán bar uống rượu, thực ra công việc phụ của tôi là một hướng dẫn tâm lý, nếu anh giúp tôi, tôi cũng có thể giúp anh thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn thất tình!”

Hừ, công việc phụ là hướng dẫn tâm lý, cậu ta tin cô thì có ma rồi!

Thấy Tiêu Túc không trả lời, Giang Tiểu Bạch lộ ra ánh mắt đáng thương, đầu cúi xuống, trông bộ dạng vô cùng chán nản.

“Tôi thật sự không tìm được người khác nữa rồi, bây giờ đàn ông bên ngoài đều rất nguy hiểm, vừa rồi tôi tùy tiện gặp một người, đều chỉ muốn có được cơ thể của tôi, không muốn cùng tôi nảy sinh sự cộng hưởng tâm hồn!”

Tiêu Túc: “…

Cậu ta thật sự không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này kì quặc, hơn nữa lời nói kì lạ nối tiếp nhau, hành vi có lúc còn chấn động thế giới.

Cái gì mà họ chỉ muốn có được cơ thể cô, mà không muốn cùng cô nảy sinh sự cộng hưởng tâm hồn.

Lời này…là của con gái nói ra sao? Cứ cho con gái sẽ nói, nhưng trong tình huống bình thường cũng không nên đi nói với người đàn ông như anh chứ?

“Anh giúp tôi tiếp đi, tôi nấu cơm rất ngon, hơn nữa tôi còn biết làm các loại điểm tâm, anh muốn ăn gì tôi đều có thể làm, anh có phải sống một mình không? Sau này tôi phụ trách ba bữa cho anh?”

Phụ trách ba bữa?

Tiêu Túc có chút động lòng với đề nghị này.

Sau khi Uất Trì Thâm trở thành kẻ điên cưng vợ cưng con, việc công ty cứ giao cho cậu ta lo, bởi vì cậu ấy chỉ tin được mỗi cậu ta. Vì vậy Tiêu Túc bây giờ ngoài buổi tối, ban ngày cậu ta gần như muốn phân thân mà không được, mỗi ngày đều rất mệt, nhưng không có nghĩa cậu ta nằm xuống là có thể ngủ được, vì vậy Tiêu Túc ngoài thời gian làm việc ra, thời gian khác uống vài ly, sau đó dùng rượu chuốc mê bản thân, có thể khiến cậu ta tạm thời quên đi người nào đó.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, lại là một ngày mới.

Nếu như để cô phụ trách ba bữa cho mình…

“Sao thế? Đề nghị này có phải rất tuyệt không, tôi có thể trực tiếp chuyển tới chỗ anh ở, đến lúc đó mẹ tôi cũng sẽ không ngày ngày tra hỏi tôi nữa!”

Giang Tiểu Bạch thực ra không phải người tùy tiện như vậy, cô đương nhiên cũng biết mối nguy hiểm của đàn ông.

Nhưng người đàn ông trước mắt này, cô biết cho dù cô có cởi đồ đứng trước mặt cậu ta, cậu ta chưa biết chừng còn có thể lạnh mặt quay đầu rời đi, sẽ không nhìn cô thêm một cái.

Người đàn ông này rất an toàn.

Nhất định phải tìm cậu ta giả làm bạn trai của mình, lỡ mất người như vậy, cô thật sự không thể tìm được người nào thích hợp hơn cậu ta nữa.

“Để tôi nghĩ đã” Tiêu Túc rất cẩn thận.

“Cái gì? Còn phải nghĩ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play