Nghe lời, Hàn Mộc Tử giương mắt trừng anh. “Sao thế, nghe giọng điệu của anh hình như việc này không phải rất quan trọng nhỉ?”

“Sao có thể không quan trọng?”

Dạ Mạc Thâm giơ tay giúp cô lau khoé môi, giọng nói dịu dàng một chút: “Anh tưởng rằng em trách anh về muộn, vì vậy không quan tâm tới anh.” Hàn Mộc Tử: “…

Đây sao có thể? Để ở cùng Giá Đỗ Nhỏ và cô, Dạ Mạc Thầm gần như không đi lo việc của công ty, nhưng công ty suy cho cùng là của anh, vì vậy một số trường hợp đặc biệt quan trọng anh vẫn sẽ đi.

Như hội nghị lớn hôm nay, hội nghị mở là gần như cả ngày, trước đây Hàn Mộc Tử từng đi làm ở công ty, đương nhiên biết quan trọng bao nhiêu.

Cô sao có thể trách anh về muộn chứ? “Anh lại nghĩ em thành người phụ nữ không tốt như vậy.

Xong rồi.Dạ Mạc Thâm không dám tiếp tục tùy tiện nói lung tung nữa, đổi giọng. “Không, là anh tự cảm thấy anh về muộn, vì vậy làm em tức giận, đáng phạt.”

“Đừng chuyển chủ đề!”

Chuyển chủ đề sao? Chuyện năm đó, kỳ thực anh ấn tượng sâu sắc.

Có điều anh không biết, duyên phận khiến họ gặp nhau, nếu tối hôm đó Dạ Mạc Thâm không trúng thuốc, có lẽ sẽ không gặp được cô.

Mà Hàn Mộc Tử nếu không ly hôn với chồng trước, đoán chừng cũng sẽ không đi trên con đường không có ai đó. “Sao anh không nói gì?”

Hàn Mộc Tử ngờ vực nhìn chăm chăm anh: “Anh đang nghĩ gì?”

“Anh đang nghĩ…” Ngữ khí của Dạ Mạc Thầm ngừng lại một lúc, rồi sau đó mới lờ mờ nói: “Nếu hôm đó em không ra, anh có lẽ đã lái xe về rồi, cũng sẽ không có chuyện đằng sau, vì vậy vốn sẽ không có phụ nữ khác. Chuyện này, chỉ có hai kết quả, một là không có, một cái khác là em.” Không thể không nói, lời này của Dạ Mạc Thâm ở trong lòng đã nghĩ rất lâu mới nói, cũng thực sự là cách nghĩ chân thật nhất của anh. Có điều anh cũng thật sự lo lắng bản thân nói sai, Mộc Tử sẽ giận anh.

Lúc đầu Mộc Tử nghe thấy câu, nếu hôm đó em không ra, anh có lẽ đã lái xe về rồi.

Liền không chịu được bóc phốt trong lòng một câu, trực nam!Nhưng câu tiếp theo của Dạ Mạc Thâm, chuyện này chỉ có hai kết quả.

Một là không có, một cái khác là em.

Câu này trực tiếp thả thính Hàn Mộc Tử đến chết rồi.

Cô nhẹ cắn răng, cảm thấy tim đập trong thoảng chốc, thật là tức giận gì đều biết mất sạch sẽ rồi. “Vậy…” Hàn Mộc Tử còn muốn hỏi gì đó, nghĩ lại cảm thấy không cần thiết nữa, anh đã nói như vậy rồi, cô còn có gì để tính toán đây! Hàn Mộc Tử mặc dù không nói tiếp, nhưng từ thần thái biểu cảm của cô Dạ Mạc Thâm liền nhìn ra được, cô hoàn toàn hết giận rồi.

Có điều, anh mới không ngốc, bên môi anh kèm theo nụ cười nhạt, mặc dù cười, nhưng nhìn không hề hiền lành. “Mộc Tử, lúc anh về em đang xem điện thoại sao?”

Vấn đề bất ngờ đề cập tới khiến Hàn Mộc Tử không hiểu tại sao, có điều vẫn gật đầu. “Đang nói chuyện?”

Hàn Mộc Tử lại gật đầu. “Tin nhắn Tiểu Nhan gửi cho em?”

Hàn Mộc Tử nhận ra điều bất thường, mặc dù anh bình thường rất quan tâm tới cô, nhưng rất ít gặng hỏi cô như hôm nay, lẽ nào… “Sau này khi anh họp không có nhà, em bảo cô ấy nói chuyện với em nhiều hơn để giải sầu, khỏi phải một mình toàn nghĩ linh tinh.”Có lẽ là biết cô bắt đầu hoài nghi, vì vậy Dạ Mạc Thâm lại thêm một câu nữa.

Suy nghĩ bé nhỏ của Hàn Mộc Tử vừa mới hình thành liền bị câu nói này đánh tan rồi, cô thở dài một hơi.

Doạ chết cô rồi, cô vừa rồi còn cho rằng Dạ Mạc Thâm muốn gây phiền phức cho Tiểu Nhan.

May mà không phải. “Biết rồi.” Hàn Mộc Tử gật đầu. “Bây giờ không giận anh nữa rồi?”

Dạ Mạc Thâm lai hoi. “… Người này thật là nói chuyện người khác không muốn nói! Cô bị anh ôm hôm cả buổi rồi, anh còn hỏi như vậy. Hàn Mộc Tử lười trả lời anh, chỉ nhẹ hứ một tiếng, sau đó nói: “Sau này lúc có mặt Giá Đỗ Nhỏ, anh không được tùy tiện hôn em bừa bãi như vậy. Cứ cho là con bé còn nhỏ, nhưng cũng không thể ảnh hưởng như vậy!”

Dạ Mạc Thâm nhéo mũi của cô: “Biết rồi, bây giờ về thôi?”

Mà Tiểu Nhan ở nước ngoài, không hề biết một câu mà bản thân tùy tiện nói, đã dẫn tới mâu thuẫn của một cặp vợ chồng họ Dạ, có điều hai người nói chuyện với nhau, cuối cùng cũng làm hoà rồi.

Tiểu Nhan nằm trên giường, khi cô cầm điện thoại liền nhìn thấy Hàn Thanh để lại tin nhắn cho cô, nói anh ấy xuống tầng giải quyết công việc rồi, chắc chập tối về, có điều anh đã đặt phục vụ đồ ăn cho cô rồi, để cô tỉnh thì gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng.Mà Tiểu Nhan vừa đang vội giao lưu với Hàn Mộc Tử, vì vậy hoàn toàn không chú ý đến cái này.

Đợi sau khi cô nói chuyện xong, mới phát hiện bản thân có chút đói.

Cô vẫn nên ăn chút đồ trước, Hàn Thanh cũng không biết đi làm gì rồi…

Khi nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, vừa mở vung, mùi thơm của đồ ăn liền lan ra cả căn phòng, khẩu vị của Tiểu Nhan lập tức rộng mở, sau khi nhân viên phục vụ nhắc cô gọi lại nếu có việc liền rời đi rồi.

Tiểu Nhan xoa xoa bụng, uống trước nửa nhỏ bát canh.

Ăn được một lúc, Tiểu Nhan có chút sầu muộn, tối qua xảy ra chuyện như thế, kết quả khi tỉnh dậy lại không nhìn thấy anh ấy, còn ra ngoài rồi, chập tối mới về.

Việc gì quan trọng như vậy? Có điều Tiểu Nhan rất nhanh liền thở phào, suy cho cùng cô quá hiểu con người Hàn Thanh rồi, việc nhất định rất quan trọng, nếu không anh có lẽ sẽ không đặc biệt rời đi.

Có lẽ là mệt quá rồi, đây là lần Tiểu Nhan ăn nhiều nhất từ trước tới nay, đợi cô nhanh chóng ăn sạch đồ ăn xong, cô mới phản ứng lại, bản thân chưa để lại cho Hàn Thanh…

Toi roi.

Tiểu Nhan nhìn đống bừa bộn ở trên bàn trước mắt, lại xoa cái bụng đã no căng của mình, có chút xấu hổ.

Không cẩn thận đã ăn hơi quá rồi Thế là Tiểu Nhan lại gọi điện gọi phục vụ khách sạn, bảo phục vụ dọn đồ ăn đi, đặt thêm một phần ăn nữa, đợi buổi tối Hàn Thanh về hãng mang lên.

Nhân viên phục vụ sau khi đồng ý liền rời đi.

Vì Hàn Thanh mãi chưa về, vì vậy Tiểu Nhan định đi tầm làm dịu cơ thể một chút, nước nóng rửa trôi mệt mỏi, đồng thời đem đến những cơn buồn ngủ, Tiểu Nhan nằm trong bồn tắm gần với máy tính, mệt mỏi muốn ngủ. Khi Hàn Thanh xử lý xong công việc về tới khách sạn, đã là chập tối rồi, trước khi lên lâu anh ấy hỏi quầy lễ tân, biết chuyện Tiểu Nhan đã tỉnh, sau đó đã ăn cơm, liền bảo phục vụ mang bữa tối lên, lại được cho biết Tiểu Nhan đã đặt bữa rồ Anh ấy ngẩn người một lúc, sau đó lên lầu.

Khi mở cửa trong phòng yên tĩnh, Hàn Thanh.

nhếch đôi môi mỏng, lẽ nào con nhóc này vẫn đang ngủ? Nhưng rất nhanh, Hàn Thanh phát hiện Tiểu Nhan không hề trong phòng ngủ.

Tìm một vòng, Hàn Thanh phát hiện cô gái nhỏ của anh ấy ở trong phòng tằm.

Chỉ có điều lúc này, Tiểu Nhan đã đang nằm sát mép bồn tắm, chìm sâu trong giấc ngủ, một quầng màu xanh phía dưới quầng mắt cô, nhìn có vẻ tối qua thật sự rất mệt.

Hàn Thanh thương, bước tới thử nhiệt độ nước, lập tức cau mày. Bởi vì nhiệt độ nước đã trở nên lạnh, con nhóc này cũng không biết ngâm trong đây bao.

lâu rồi, nếu không phải mình về, chưa biết chừng cô ngâm trong đây đến nước trở nên lạnh cũng không biết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play