*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có điều Hàn Thanh có thể chắc chắn là cô gái nhỏ căn bản không muốn nghe anh ta giải thích chuyện đã xảy ra đêm hôm đó.

Nếu đã như vậy, anh ta liền không nói gì nữa.

Nhưng có một số chuyện, cô ấy vẫn cần phải biết. Anh ta trực tiếp bước tới, siết chặt cổ tay của Tiểu Nhan, không đợi cô ấy phản ứng lại đã kéo cô ấy đến bên cạnh xe mình. Tiểu Nhan chỉ cảm thấy sức lực của anh ta trên cổ tay mình rất lớn, siết đến cổ tay cô ấy có chút đau.

Cô ấy muốn vùng vẫy, nhưng sức mạnh của anh ta giống như một sợi dây xích nặng nề, nặng đến mức cô ấy không thể thoát ra được.

Rất nhanh cô ấy đã bị anh ta kéo đến bên cạnh xe, nhìn thấy anh ta mở cửa xe, cô ấy miễn cưỡng đứng ở đó, nhưng không nguyện ý vào trong ngồi. "Nếu sự việc tôi muốn nói có liên quan đến đổi tượng xem mắt của cô, cô cũng không muốn biết sao?"

Đối tượng xem mắt?

Lý Tư Hàn?Tiểu Nhan khẽ cau mày nhìn anh. "Anh nói lời này là có ý gì?" "Muốn biết thì liền lên xe."

Uy hiếp cô ấy?

Tiểu Nhan trợn mắt, suy nghĩ một chút liền vào trong xe, lên thì lên, ai sợ ai chứ?

Cô gái nhỏ cuối cùng cũng chịu lên xe, Hàn Thanh thở phào nhẹ nhõm ngồi vào ghế lái.

Sau khi lên xe, cô gái nhỏ giận dỗi ngồi đó không động đậy, Hàn Thanh nhắc cô ấy thắt dây an toàn cô ấy cũng mặc kệ, không có cách nào, Hàn Thanh chỉ có thể dựa lại gần tự mình thắt dây an toàn cho cô ấy.

Nhưng tay vừa tiến đến trước mặt Tiểu Nhan, thì Tiểu Nhan đã nhanh chóng nói: "Đối tượng xem mắt của em rốt cuộc có vấn đề gì? Anh mau nói đi, nói xong em sẽ xuống xe, không cần phải thắt dây an toàn.

Lời nói của cô ấy vừa hạ xuống, đồng thời tay của Hàn Thanh cũng đã đặt trên dây an toàn, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt hơi lạnh của cô ấy, ngữ khí của Hàn Thanh lại so với ánh mắt ấy càng lạnh lẽo hơn mấy phần. “Tôi đã đáp ứng bác gái sẽ đưa cô về nhà an toàn. "Đó là do anh đáp ứng, cũng không phải là em. Tiểu Nhan quay sang một bên, căn bản không muốn nhìn anh ta, trên mặt tràn đầy chán ghét: “Có lời gìliền nói, nếu anh lại không nói gì, em sẽ đi."

Bộ dáng này của cô ấy, khiến Hàn Thanh thực sự bất đắc dĩ, giọng điệu chỉ có thể mềm mại xuống một chút. "Thật sự không thắt dây an toàn? Cũng không cần tôi đưa cô về nhà?"

Tiểu Nhan bướng bỉnh lại kiên định nói: "Không cần."

Trên xe im lặng một hồi, Hàn Thanh không thuyết phục được cô ấy, cuối cùng đành phải thu tay về.

Một lúc sau, anh ta lấy ra một tập tài liệu.

Nghe thấy tiếng lật giấy, Tiểu Nhan quay đầu lại, thấy anh ta vậy mà lại đưa cho mình một tập tài liệu, trong lòng dâng lên nghi ngờ. "Đây là cái gì?"

Có liên quan gì đến Lý Tư Hàn, đối tượng xem mắt của cô ấy?

Cô ấy không hề đưa tay ra nhận lấy mà hỏi Hàn

Thanh. "Là tư liệu về đối tượng xem mắt của cô."

Tiểu Nhan. "... Anh điều tra anh ta?"

Anh ta liếc cô một cái, sau đó thu lại ánh mắt nhìn về phía trước, lãnh đạm nói: "Cô có biết đối tượng xem mắt của cô là người như thế nào không? Đã từng làm việc gì? Trước khi xem mắt không tìm hiểu kỹ về đối phương sao?"

Những lời này... Tiểu Nhan đích thực không biếtquá rõ về Lý Tư Hàn, nhưng vì là do dì Trương giới thiệu, lúc đó cô ấy cũng có chút tức giận nên đã đồng ý đi xem mắt. Nhưng đi xem mắt không có nghĩa là phải kết hôn. Trong quá trình tiếp xúc nếu không có tình cảm liền bỏ đi thôi. Hơn nữa, cái loại xem mắt này vốn dĩ là ở trong quá trình tiếp xúc lâu dài mà dần dần hiểu thêm về đối phương.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiểu Nhan nhìn Hàn Thanh càng lạnh hơn. "Tất nhiên hiểu, không hiểu làm sao em sẽ đi xem mắt, tư liệu đã điều tra này của anh có điều gì có thể chỉ bảo?"

Bây giờ địch ý của cô gái nhỏ với anh ta rất lớn. Hơn nữa để chọc giận anh ta, vậy mà lại nói mình hiểu biết đối phương. Nếu như cô ấy thực sự biết, làm sao có thể sẽ đi xem mắt với người đàn ông đó?

Đừng nói đến bản thân cô ấy, bố mẹ cô ấy cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng mà cô ấy lại không có ý định đọc tài liệu, Hàn Thanh mím môi, dứt khoát nói thẳng: "Vậy việc anh ta vì lừa tiền của phụ nữ mà phải ngồi tù, cô cũng biết chứ?"

Câu nói này đến quá bất ngờ, khiến Tiểu Nhan không kịp phản ứng. "Anh nói cái gì?"

Từng ngồi tù? Tiểu Nhan hoàn toàn không thể ngờ tới điều này. Mặc dù cô ấy cảm thấy Lý Tư Hàn có điều gì đó không đúng, nhưng việc từng phạm tộiphải ngồi tù cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến.

Hoặc là nói, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.

Bây giờ Hàn Thanh đột nhiên đem tin tức này nói ra trước mặt cô ấy, không chỉ khiến cô ấy cảm thấy kinh ngạc, mà còn cảm thấy trên mặt đau rát.

Bởi vì cô ấy đến đối tượng xem mắt của mình cũng không hiểu rõ, bây giờ anh ta lại lấy tư liệu đến để nói cho cô ấy biết.

Nhìn xem, nhân phẩm đối tượng xem mắt của cô kém như vậy, vậy mà cô lại coi anh ta như bảo bối, vì anh ta mà oán giận tôi. Cô ấy chẳng biết gì cả, cùng với loại đối tượng xem mắt đó mập mờ không rõ.

Thật là nực cười.

Hai tay Tiểu Nhan đặt trên chân nằm lại càng ngày càng chặt, trong đầu cô ấy bây giờ vô cùng xoắn xuýt, sống chết của bản thân đều không thể màng tới nữa, dù bây giờ Hàn Thanh có làm gì, cô ấy đều cảm thấy mình đặc biệt nực cười. "Việc này cũng là Đậu Nhỏ phát hiện có điều bất thường trước. Vì lý do an toàn, tôi nghĩ cần phải điều tra một chút."

Âm thanh nhàn nhạt phát ra từ cổ họng của người đàn ông vang lên trong xe, đối với Tiểu Nhan mà nói, cả người đối phương như đang tỏa ra ánh sáng của sự bố thí.

Tay cô ấy siết lại rồi thả ra, thả ra rồi lại siết chặt, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn anh ta. "Vậy thì sao?"Hàn Thanh mím môi không nói gì nhìn cô ấy, đợi những lời tiếp theo của cô ấy. "Cho dù anh ta đã từng ngồi tù, thì làm sao?"

Những lời này khiến Hàn Thanh nhíu mày: “Cô có biết mình đang nói cái gì không?” "Em đương nhiên là biết.” Tiểu Nhan mỉm cười, cúi người dựa sát vào Hàn Thanh, cùng với anh ta mắt đối mắt, mũi đối mũi, khoảng cách giữa hai người rất gần. Sâu trong đôi mắt Tiểu Nhan tràn đầy chế giễu: "Anh là đang muốn nói với em rằng đến Đậu Nhỏ còn cảnh giác thấy được vấn đề, em vậy mà lại không nhận thấy điều đó. Em là một kẻ ngốc, một người ngu ngốc đến không thể ngu ngốc thêm được nữa, phải không?"

Nhìn Tiểu Nhan đang ở gần trong gang tấc, Hàn Thanh không thể nói rõ được mình có cảm giác gì.

Vừa rồi khi cô ấy đột nhiên đến gần, anh ta cảm thấy trái tim mình như run lên. Nhưng khi ánh mắt mỉa mai của cô ấy lộ ra, cảm xúc trong lòng anh ta liền biến mất sạch sẽ.

Một người vẫn luôn trầm ổn như anh ta, vậy mà lại bị một cô gái nhỏ khiến cho tâm trạng dao động không yên. "Cô biết rõ tôi không có ý đó." "Ý của anh là gì em không hề muốn biết, em chẳng phải đã nói với anh rồi sao? Sau này em sẽ không quấy rầy anh nữa, cũng nói anh sau này đừng đến tìm em nữa, em không muốn gặp anh."

Từng câu từng chữ Tiểu Nhan nói như đâm vào

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play