*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


**********

Một giọng nam đột nhiên vang lên khiến hai người đồng thời sửng sốt, hai giây sau quay lại nhìn về phía nơi phát ra âm thanh đó.

Hàn Thanh mặc âu phục màu đen đứng ở lối vào phòng, đôi mắt trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sự tức giận đang cố kìm nén lại nhìn chằm chằm vào Đậu Nhỏ.

Đối với ánh mặt lạnh lùng của Hàn Thanh, Đậu Nhỏ cảm nhận được rõ ràng lửa giận trong người anh ta đang truyền đến, trong nháy mắt cậu rụt cổ lại.

Hình như cậu bé đã đắc tội với cậu của mình mất rồi, cậu muốn trở về để đi tìm người đến viện trợ

Nhưng hiện tại nhiệm vụ bây giờ của cậu vẫn chưa thành công, dì Tiểu Nhan không biết khi nào mới đến, tuy rằng cậu đã nói qua với nhân viên phục vụ rồi, khi dì Tiểu Nhan tới sẽ đưa cô ấy đến phòng. Hy vọng dì Tiểu Nhan có thể thuận lợi xuất hiện trong phòng trước khi cậu xử lý xong những chuyện này. “Cậu ơi”

Lúc trước thì ngóng trông cậu xuất hiện, hiện tạiHàn Thanh cũng đã xuất hiện, thì trong lòng Đậu Nhỏ lại có chút sợ hãi, cậu bé gọi một tiếng ngay lập tức rụt rụt cổ lại.

Trong lòng đang rất chờ mong dì Tiểu Nhan xuất hiện.

Chỉ cần là dì Tiểu Nhan đến, sự chú ý của cậu chắc chắn sẽ không đặt trên người mình nữa.

Hàn Thanh vốn là không nên đến đây. Cô ấy nếu muốn ở bên cạnh người đàn ông nào, đó là sự lựa chọn riêng của cô ấy, anh ta không có quyền can thiệp vào sự tự do và sự lựa chọn của cô ấy.

Tuy nhiên, trong đầu nghĩ là một chuyện, có thể làm như vậy hay không lại là một chuyện khác nữa. Anh ta buông điện thoại di động xuống, suy nghĩ một lát, cơ thể vẫn là đưa ra sự lựa chọn nhanh hơn so với đại não.

Anh ta đi đến.

Mặc dù anh ta biết rằng, có thể chuyến đi này, chắc sẽ nhìn thấy cô ấy cùng với người con trai khác xem mắt, nhưng mà anh ta... Cuối cùng vẫn là không thể khống chế được cảm xúc của bản thân mình.

Muốn đi đến đây, là việc bản thân hoàn toàn không khống chế được cảm xúc.

Nhưng trước khi đi vào trong phòng, Hàn Thanh không nghĩ tới mình lại nghe được một phen như vậy, nghe những lời như vậy, Tiểu Nhan chắc là không có ở đây.

Sau khi tiến vào xác nhận một lần, cô ấy chắcchắn là đã không có ở đây.

Xem ra, anh ta đã bị Đậu Nhỏ bày trò.

Chân dài của Hàn Thanh cất bước trầm ổn đến bên cạnh Đậu Nhỏ, rồi sau đó ánh mắt lạnh lùng rơi xuống mặt Lý Tư Hàn.

Ánh mắt của hai người chỉ vừa mới đối diện nhau, Lý Tư Hàn đã tức khắc cảm thấy trên người mình giống như có thêm một cỗ áp lực, cổ áp lực vô hình này như khiến cho anh ta ngẩn người ra ngay tại chỗ, không thể nào nhúc nhích được.

Đậu Nhỏ lớn lên trong bộ dạng tinh xảo đáng yêu như vậy, lời nói và cử chỉ của cậu bé thoạt nhìn đều giống như con trai của một gia đình giàu có.

Cho nên trong lòng Lý Tư Hàn cũng đã chuẩn bị một chút, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Hàn Thanh vẫn đánh cho anh ta một vố trở tay không kịp. Bởi vì trước mắt anh ta hiện giờ là một người con trai thoạt nhìn qua thì thật sự là người rất ưu tú, hơn nữa trên người anh ta còn tỏa ra một hào quang rất sáng.

Lại nói bản thân mình cũng nhìn ra được người con trai trước mắt hiện giờ không bình thường một chút nào. Tiểu Nhan làm sao có thể trêu chọc được người như thế này cơ chứ? “Vị tiên sinh này.” Hàn Thanh lạnh lùng mà lên tiếng, ánh mắt nhìn đối phương: “Tôi là cậu của Đậu Nhỏ, xin chào anh.”

Khí chất rất mạnh.

Lý Tư Hàn ngơ ngác chủ động vươn tay về phía đối phương.HỒ, chào anh, tôi là Lý Tư Hàn. "Um."

Hàn Thanh đưa tay chạm vào tay anh ta, sau khi thu bàn tay về lại chậm chạp nói: "Vừa rồi những lời mà Đậu Nhỏ nói đều không phải là sự thật đầu, nhóc con này rất thích nói những lời nhảm nhí, hi vọng anh sẽ không hiểu lầm bất cứ chuyện gì cả.” “Tôi hiểu được mà, trẻ con mà, lời trẻ nói không kiêng kị gì cả, tôi sao có thể tin đó là sự thật." “Nếu anh Lý đây tin những chuyện này là thật thì tôi có thể giải thích. “Không cần, không cần.” Lý Tư Hàn xấu hổ mà xua tay: “Không cần giải thích, tôi tin mà. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy được Tiểu Nhan không hề giống với loại con gái này. Làm sao mà cô ấy có thể làm được điều đó chứ.”

Hàn Thanh nhìn về phía Đậu Nhỏ, trong ánh mắt mang theo sự nghiêm khắc: “Nếu đã nói ra những lời không đúng với sự thật rồi thì mau nghiêm túc mà xin lỗi đi.”

Đậu Nhỏ uất ức mà chu miệng lên: “Cậu à... Cậu bắt đầu làm nũng, đây chính là bộ dạng không muốn xin lỗi, hơn nữa cậu căn bản không hề nói năng lung tung, dì Tiểu Nhan đúng là đang thích cậu mình mà, làm những chuyện như vậy cũng là thật. Cậu bé đang không biết cậu mình đang suy nghĩ gì ở trong đầu, người cũng đều đã đến đây, làm rõ ràng mọi chuyện với đối tượng xem mắt của dì Tiểu Nhan như vậy, đây không phải tương đương với chuyện kết hợp hai người với nhau hay sao.Thật là làm cho cậu tức chết đến nơi rồi. “Xin lỗi mau!” Ánh mắt của Hàn Thanh càng thêm nghiêm khắc, thật sâu trong đôi mắt mang theo một sự sắc bén. Được rồi, Đậu Nhỏ chỉ có thể nhận ra, bị ép buộc mà nói một câu: “Thực xin lỗi chú ạ, những lời vừa nãy đều là do cháu nói năng lung tung mà ra, dì Tiểu Nhan đối với Đậu Nhỏ rất tốt, cho nên Đậu Nhỏ luôn hi vọng là dì Tiểu Nhan sẽ làm mơ của cháu, thành ra cháu mới nói những lời nói không đúng như thế.” “Không có việc gì không có việc gì, chú không so đo với cháu, cháu yên tâm đi.” Rất nhanh, đồ ăn cũng được bưng lên, Lý Tư Hàn phá vỡ bầu không khí xấu hổ lúc này. “Nếu tới cũng đã tới rồi, không phải là nên ngồi xuống ăn cùng nhau hay sao?”

Hàn Thanh liếc nhìn những món ăn đều giống như nhau trên bàn, ánh mắt rơi xuống ngay bình rượu vang đắt tiền ở trước mặt, chỉ liếc sơ một cái sau đó nhìn về phía của Đậu Nhỏ.

Đối mặt với ánh mắt của của cậu mình, Đậu Nhỏ chỉ có thể chột dạ mà cúi đầu xuống bàn ăn.

A a, cậu đây cũng chỉ là đang giúp dì Tiểu Nhan, nếu đối phương không có tiền lại còn muốn ra vẻ. Vậy sau này nếu dì Tiểu Nhan cùng với người như vậy kết hôn với nhau, thì ít nhiều cũng sẽ bị khinh bỉ. “Anh Lý khách sáo quá rồi.”

Nói như vậy, Hàn Thanh vẫn ngồi xuống. Ba người vừa mới ngồi vào vị trí, ngoài cửa đãtruyền đến một giọng nữ. “Chính là nơi này sao? Cảm ơn ạ.”

Tiểu Nhan bước vào trong phòng ăn, hơi thở của cô ấy có chút không ổn định, bởi vì cô ấy đã vội vàng chạy tới sau khi nhận được tin nhắn từ Đậu Nhỏ gửi cho mình, vào thời điểm mà cô ấy bước lên lầu, chỉ muốn khóc không ra nước mắt.

Bởi vì, cô ấy hiện tại là kẻ nghèo hèn, chạy vô đây, cô ấy lấy tiền đâu ra mà trả chứ?

Ai nha, cùng lắm thì mượn trước một chút, sau đó trả dần.

Ngẫm lại thì Tiểu Nhan cảm thấy mình thật là mệnh khổ, việc làm này của tên nhóc Đậu Nhỏ này thật là khiến cho người khác không thể nào bớt lo được mà.

Sau khi đến địa điểm quán ăn, Tiểu Nhan cứ thế mà lao thẳng vào phòng ăn, cô ấy gọi tên của Đậu Nhỏ, nhưng sau khi bước vào cô đã thấy bóng dáng ai đó, cô ấy lập tức sững sờ ngay tại chỗ.

Hàn Thanh...

Sao anh ta lại cũng ở chỗ này cơ chứ?

Ba người ở trong phòng, Hàn Thanh, Đậu Nhỏ, còn có đối tượng mà cô ấy xem mắt.

Tiểu Nhan tức khắc trở nên xấu hổ. Môi muốn mở ra, nhưng cô ấy lại không hề nói được một lời nào.

Ban đầu cô ấy vốn dĩ cho rằng chỉ có Lý Tư Hàn và Đậu Nhỏ ở đây, cô ấy sẽ nói ra lý do thật tốt của

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play