*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ đến đây, Tô Cửu thở dài trong lòng.

Nếu ngày hôm qua ra ngoài mà kết quả không được như ý thì tiếp theo...

Phỏng đoán này được xác thực bằng việc giữa trưa nay, vẫn không thấy Tiểu Nhan đến công ty.

Người muốn chờ cũng không có tới, xem ra hôm qua Hàn Thanh ra ngoài, quả thật giải quyết mọi chuyện chưa xong, nhưng mà lại nghiêm trọng như thế? Tô Cửu không nhịn được đoán rằng, ngày ấy cô ta hỏi lễ tân, lễ tân chắc hẳn không nói dối, đã đem cuộc nói chuyện của hai người ấy kể lại cho Tô Cửu, Tô Cửu cũng hiểu được, tính tình Tiểu Nhan hoạt bát, sao có thể vì tức giận mấy người phụ nữ nói nhiều vài câu mà không tới nữa chứ?

Mà cho dù thực sự bị mấy người phụ nữ ấy chọc giận, thì cũng là giận các cô, liên quan gì tới Hàn Thanh đầu.

Tuy rằng Tô Cửu và Tiểu Nhan không đặc biệt thân thiết lắm, nhưng dù sao cũng quen biết lâu rồi, không đến mức không biết Tiểu Nhan không phải loại người sẽ giận chó đánh mèoNgoại trừ việc này, chỉ có ở trong yến hội buổi tối đó. Yến hội đêm đó, Tô Cửu đưa Tiểu Nhan đến tiệc, sau đó cô ta liền rời đi, thật ra cũng không phải rời đi, mà là tránh ở một góc xa, thấy Hàn Thanh đã đến đón người thì mới yên tâm rời đi. Lúc ấy, nhìn cảnh tượng trước mặt, Tô Cửu còn có cảm giác Hàn Thanh đang ghen tị.

Khi ấy Tô Cửu còn nghĩ, có lẽ vài ngày nữa hai người họ sẽ thành một đôi đi.

Thành đôi cũng tốt, Hàn Thanh đã độc thân lâu như vậy rồi, cũng đến lúc nên tìm một cô gái.

Chỉ là ai biết được, mới có một buổi tối, chuyện lại xảy ra thành thế này.

Cho nên vấn đề là, không biết buổi tối hôm ấy đã xảy ra chuyện gì? Càng nghĩ, Tô Cửu càng không hiểu, chuyện gì xảy ra trong một buổi tối có thể khiến quan hệ của hai người ấy trở nên kém như vậy?

Buổi chiều, Tô Cửu trực tiếp gõ cửa văn phòng của Hàn Thanh. “Vào đi.”

Giọng nói của Hàn Thanh vô cùng lãnh đạm, không nghe ra được cảm xúc gì.

Tô Cửu đẩy cửa đi vào, đứng trước bàn làm việc, vừa lật xem tư liệu trong tay vừa nói: "Về hạng mục Thanh Thủy Hà này, tôi cảm thấy vẫn còn chỗ thiếu sót, cho nên.” “Cô tự quyết định là được.” Lời của cô ta còn chưa nói hết, Hàn Thanh đã không kiên nhẫn gõ ngón tay lên bàn ngắt lời cô ta.Đây là lần đầu tiên Tô Cửu nhìn thấy bộ dạng nóng nảy của Hàn Thanh, thậm chí còn không nghe người khác nói hết. Xem ra chuyện lần này thực sự nghiêm trọng rồi.

Cô ta nhanh chóng khép tập văn kiện lại. “Tổng giám đốc Hàn, tuy rằng tôi biết mình không có tư cách hỏi chuyện tư của anh, nhưng mà trạng thái của anh hai ngày qua thực sự ảnh hưởng đến công tác rất nhiều, cho nên tôi không thể không hỏi một câu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhắc đến vấn đề này, Hàn Thanh nhíu mày, tựa hồ không vui, nhưng cũng không bộc phát ra, chỉ lạnh giọng nói: “Đi ra ngoài đi.”

Tô Cửu đứng bất động, khỏe môi còn mang theo ý cười nhàn nhạt. “Tổng giám đốc Hàn, dù sao tôi cũng là phụ nữ, phụ nữ càng hiểu phụ nữ hơn, anh kể chuyện tình cho tôi, biết đầu tôi có thể giúp được gì đó?”

Nghe vậy, tâm tình của Hàn Thanh khẽ nhúc nhích, ánh mắt liếc qua Tô Cửu.

Cô ta nói đúng, đều là phụ nữ, có lẽ sẽ hiểu phụ

Nhưng... nữ.

Ánh mắt của Hàn Thanh ảm đạm dần, thanh âm cũng nhuốm phần mỏi mệt. “Đi ra ngoài đi.” " Tô Cửu vốn nghĩ bản thân có thể tác động đến anh ta, không ngờ anh ta vẫn cự tuyệt lời đề nghị của mình. “Được rồi, nếu tổng giám đốc Hàn đã cố chấp nhưthế, vậy thì cứ thế đi. Nhưng tôi là thư ký của tổng giám đốc Hàn, tùy ý nghe phân phó của tổng giám đốc Hàn, chỉ cần anh yêu cầu, lúc nào cũng có thể hỏi tôi.”

Rời khỏi văn phòng, Tô Cửu không nhịn được đảo mắt nhìn văn phòng phía sau, xem thường một cái.

Anh ta xứng đáng độc thần đấy.

Khi Tiêu Túc đến cửa hàng, thấy Tiểu Nhan đang chán nản mệt mỏi, liền hỏi thăm vài câu, nhưng Tiểu Nhan chỉ nói bản thân không có việc gì, còn bảo cậu ta từ sau đừng tới nữa.

Tiêu Túc trầm mặc, sau đó tìm những người khác hỏi xem trong khoảng thời gian cậu ta không ở đây thì đã xảy ra chuyện gì rồi?

Thực ra, mấy chị em nhân viên cũng không biết quá nhiều chuyện, liền kể cho Tiêu Túc việc xảy ra gần đây nhất. Tiêu Túc nghe xong, im lặng hồi lâu. “Anh cả Tiêu à, anh thường xuyên đến cửa hàng giúp đỡ, là thích Tiểu Nhan của chúng tôi đúng không?” Có một cô gái lấy hết can đảm hỏi.

Bị đối phương hỏi như thế, Tiêu Túc sửng sốt, sau đó gật đầu thừa nhận, không hề mập mờ. "Ôi thật sự, tôi đã nói là anh cả Tiêu thích chị Tiểu Nhan mà. Nhưng anh cả Tiêu này, tôi thấy chị Tiểu Nhan giống như là.” Câu kế tiếp cô ta không dám nói, sợ làm đối phương mất hứng.

Tiêu Túc ảm đạm cười. “Có phải có định nói là cô ấy không thích tôi, phải không?"Cô gái kia ngập ngừng gật đầu, rồi vội vàng nói tiếp: “Không phải, tôi không có ý đó, Tiêu đại ca cổ gắng một chút là có thể theo đuổi được chị Tiểu Nhan đấy, thật mà!” “Thật không?” Trong giọng nói của Tiêu Túc nhuốm mùi chua xót: “Tôi cũng hy vọng như vậy”

Tiếc rằng, thời gian của cậu ta càng lúc càng ít rồi, không biết có thể chờ đến lúc mợ chủ sinh đứa nhỏ thì Tiểu Nhan có phải cũng đã định xong mọi chuyện rồi không? Buổi chiều hôm ấy, Tiêu Túc lại phải đi, hơn nữa lần này cậu ta rời đi phải gần nửa tháng, cho nên muốn đi tìm Tiểu Nhan nói lời tạm biệt.

Tiểu Nhan biết chuyện, liền gật đầu: “Vậy chúc anh mọi việc thuận lợi. Phản ứng của cô ấy, Tiêu Túc nhìn rồi lại thấy đáy lòng chua xót, anh ta mỉm cười: “Nếu tôi phải rời đi lâu như vậy, chờ lúc tôi trở về, mọi chuyện cũng đã khác rồi. Nên trước khi đi, có thể ôm cô một cái không?"

Ôm một cái?

Ánh mắt của Tiểu Nhan hoảng hốt nhìn người đàn ông đẹp trai, ấm áp trước mặt. Mặc dù cô đã từ chối cậu ta, nhưng giữa chân mày cậu ta vẫn lo lắng cho cô, tới bây giờ cũng chưa từng trách cứ cô.

Miệng cô khẽ mở, nhưng lời ra đến môi lại nuốt trở vào, đổi thành gật đầu. “Cảm ơn.”

Tiêu Túc thấy cô ấy gật đầu, liền bước nhanh đến,mở hai tay ôm cô ấy vào lòng.

Thân hình của cậu ta cao lớn, ôm cô ấy trọn trong khủy tay, Tiểu Nhan chỉ cảm thấy trước mặt mình là một lồng ngực vững chãi, ấm áp, sau đó, cô liền nghe thấy tiếng tim được vang dội.

Giống như đập vào khuôn mặt cô.

Cái ôm của cậu ta rất ấm áp, hơi thở chỉ thuộc về cậu ta vây quanh cô.

Nhưng Tiểu Nhan biết, cô ấy không nên dây dưa với Tiêu Túc quá lâu, cho nên để cậu ta ôm một lúc liền giãy người, muốn tránh ra.

Không ngờ cơ thể cô vừa giãy một chút, bàn tay to vốn chỉ ôm bả vai của cô ấy đã trực tiếp ôm xuống eo, ôm cô ấy thật nhanh, thật chặt. “Ưm.” Tiểu Nhan thở nhẹ một tiếng, nhất thời không phản ứng kịp.

Hai tay cậu ta tựa như sắt thép, nóng bỏng đặt bên hông cô ấy, ôm Tiểu Nhan thật chặt, khiến Tiểu Nhan cảm thấy có chút không thở nổi.

Tiêu Túc đột nhiên buông tay ra, sau đó mỉm cười nhìn cô ấy, khẽ xoa đầu cô ấy: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không khống chế được mình.

Tiểu Nhan:

Cậu ta chuẩn bị rời đi rồi, cô ấy còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể im lặng chấp nhận thôi. “Bỏ đi, tôi không so đo với anh, anh lên đường bình an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play