*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Sau đó, người chủ trì bữa tiệc gọi một người phục vụ đến và yêu cầu anh ta theo Chu Tiểu Nhan để có thể nghe cô ấy sai khiến bất cứ lúc nào.

Tiểu Nhan cảm thấy điều này cũng quá khoa trương rồi, vội vàng khoát tay từ chối: "Không cần, không cần, thật sự không cần, tôi có thể tự mình làm được."

Tìm người đi theo cô ấy, cô ấy cũng sẽ không thoải mái, hơn nữa đến lúc đó chắc chắn sẽ có càng nhiều người để ý đến cô ấy hơn.

Hàn Thanh đột nhiên lên tiếng: "Để anh ta đi theo cô đi." "A, tại sao chứ?"

Tiểu Nhan có chút không rõ nguyên nhân, vì sao lại cử người đi theo cô? Cô ấy sẽ không thoải mái. Tiểu Nhan xấu hổ không dám nói thẳng, chỉ có thể trợn mắt ngoác mồm nhìn Hàn Thanh, cố gắng hỏi xem anh ta rốt cuộc có ý gì.

Nhưng mà Hàn Thanh chỉ nói: "Để anh ta đi theo cô trước, phòng trường hợp nếu một lát tôi có việc."Tiểu Nhạn cuối cùng cũng hiểu ý anh ta, cô ấy đành gật đầu trong bất lực. "Được rồi."

Sau đó, người phục vụ đi theo Tiểu Nhan, Hàn Thanh thật sự bị người chủ trì yến tiệc mời đi, sau khi Hàn Thanh rời đi, ánh mắt của những người đó dán trên người cô ấy không những không giảm mà càng ngày càng nhiều.

Tiểu Nhan liếc nhìn xung quanh, sau đó đi đến một góc có ít người, và ở lại đó, cô ấy cảm thấy nếu mình còn ở đây lâu thêm, rất có khả năng cô ấy sẽ không thở được.

Nghĩ đến đây, cô ấy đi nhanh hơn một chút, loạng choạng một hồi rồi suýt ngã.

May mắn thay, người phục vụ đi cùng đã kịp thời đến đỡ, Tiểu Nhan sợ hãi đến mức toát mồ hôi hột. "Cảm ơn anh."

Nếu vừa rồi ngã xuống, vậy cũng quá mất mặt rồi, thật may mắn là không có "Không có gì đâu, cô Chu không sao là tốt rồi, xin hãy đi chậm một chút. "Ừm. Chu Tiểu Nhan tìm một góc rồi ngồi xuống, hôm nay lúc cô ấy tới chưa có ăn cơm, bởi vì sợ mình ăn nhiều quá sẽ lộ bụng, đến lúc đó lễ phục mặc vào cũng không dễ nhìn lắm. Bây giờ nhìn thấy thức ăn được đặt ở phía trước bàn, bụng cô ấy lại đói đến mức biết rên rỉ luôn rồi. Nhưng mà, dù thế nào hiện tại vẫn có rất nhiều người nhìn cô ấy, cho nên Tiểu Nhan căn bản không dám đụng đến.Hu...

Thật khó chịu khi vừa đói vừa mệt mà lại không thể ăn.

Tiểu Nhan trong lòng khẽ thở dài, lúc này người phục vụ đang mang tới một món ăn ngon. "Cô Chu, cô hãy nếm thử cái này."

Hai Mắt Chu Tiểu Nhan sáng lên, người phục vụ mang đến cho cô ấy một chiếc bánh nhỏ rất xinh với vài trái cây đã cắt sẵn trên đó. Vì kem trông có vẻ tương đối béo nên cho nhiều trái cây vào để trung hòa.

Tiểu Nhan nuốt nước bọt, cảm thấy hơi xúc động. "Cô Chu cứ ăn tự nhiên, sẽ không có người tới quấy rầy." “Thật sao?” Chu Tiểu Nhan vẫn còn đang lo lắng, dù sao bị rất nhiều người nhìn mình ăn cũng rất xấu hồ, vì vậy nghĩ tới đây liền hỏi: "Không biết có chỗ nào yên tĩnh không? ít người một chút?”

Người phục vụ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Tôi biết là có một nơi, nếu cô Chu muốn đi, tôi có thể đưa cô đến đó." “Đi được không? Vậy thì tôi sẽ...

Thật ra cô ấy muốn hỏi nếu Hàn Thanh trở về không tìm được cô ấy thì sao?

Người phục vụ rất ân cần và xác thực: "Tôi sẽ đưa cô Chu qua đó trước, sau đó nhờ bạn tôi chuyển lời cho Hàn thiếu gia, như vậy một lát cậu Hàn sẽ trực tiếp đến gặp cô. "Cảm ơn anh."Bởi vì sắp đi đến một nơi không có ai, Chu Tiểu Nhan lúc đứng dậy lấy thêm vài thứ bắt mắt, sau đó đặt tất cả lên khay của người phục vụ, cùng anh ta bước ra ngoài.

Người phục vụ đưa cô ấy đến khoảng sân nhỏ của chủ nhà.

So với ồn ào trong yến tiệc thì quả thật rất yên tĩnh, trong sân trồng một cây lớn, rất nhiều hoa cỏ, dưới tán cây có một xích đu lớn, có bàn đá nhỏ và những ghế đá bên cạnh. Đúng là một nơi rất yên tĩnh. Tiểu Nhan nhìn thoáng qua bắt gặp chiếc xích đu, cô ấy phải nói rằng người phục vụ rất tinh mắt. Đợi hai giây sau khi cô ấy sống ảo xong, cô ấy nói: "Cô

Chu, nếu cô thích, cô có thể ngồi trên xích đu và dùng bữa." "Thật sự có thể sao? Sẽ không phiền chứ?" “Cô Chu, ông chủ đã nói tối nay cô là khách VIP, muốn chúng tôi chiêu đãi cô thật tốt. Cô nói cái gì cũng là cái đó, dù cô muốn đến phòng chủ nhà chúng ta ăn cơm, đều có thể.”

Đây cũng là quá khoa trương rồi, cô ấy mới không cần đi ăn cơm tới tận trong phòng chủ nhà bọn họ, đó là chuyện tính cách gì mới làm được chứ?

Nhưng mà nghe xong những lời nói của anh ta, cũng khiến cho Tiểu Nhan an tâm ngồi lên xích đu, sau đó cầm một miếng bánh ngọt nhỏ ngồi ở trên đó.

Loại trải nghiệm này thật là sảng khoái, Tiểu Nhan vui vẻ nghĩ trong lòng.Vốn dĩ tưởng rằng loại bình yên này có thể kéo dài cho đến khi Hàn Thanh đến tìm cô ấy, Tiểu Nhan còn quyết định trốn ở đây cho đến khi tiệc tàn, ai biết vẫn có người không hiểu chuyện tìm đến.

Chính là Tô Diêu Diêu lúc trước nói muốn thăm dò tình huống một chút.

Tô Diêu Diêu tự mình đến, vì là phụ nữ nên cô ấy không thu hút sự chú ý đặc biệt, người phục vụ nhìn thấy cô ta liền nhanh chóng đi qua.

Tô Diêu Diêu một mình bước tới đây. “Thật xin lỗi.” Tô Diêu Diêu cười lịch sự với Tiểu Nhan và người phục vụ: “Tôi ra ngoài đi vệ sinh, sau đó bị lạc đường. Nơi này thực sự quá lớn.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan sửng sốt: "Lạc đường?"

Nghĩ nghĩ lại, cô ấy cũng gật đầu: "Quả thật rất lớn."

Vừa rồi Tô Diêu Diêu đi phía sau người phục vụ rất lâu mới tới đây, nếu không phải lúc nãy người phục vụ đưa cô ấy đi rồi lại để cô ấy tự mình trở lại sảnh tiệc, cô ấy đoán chừng... còn không tìm được đường quay lại. "Ừ, cô đang làm gì vậy? Sao lại ngồi trên xích đu?" Tô Diêu Diêu vẻ mặt ôn nhu nhìn Tiểu Nhan, chậm rãi tiến lại gần.

Người phục vụ nhìn Tô Diêu Diêu liền muốn bước đến ngăn cản, nhưng thấy cô ấy cũng không có ác ý gì, hơn nữa lại là khách vô tình đi nhầm đường, anh ta liền chống lại ý nghĩ này.

Nói đến đây, Tiểu Nhan có chút xấu hổ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play