*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Đột nhiên xuất hiện một giọng nam khiến hai người giật nảy mình.

Người đàn ông tiếp cận Tiểu Nhan nhìn về phía phát ra âm thanh, khi thấy rõ người tới khuôn mặt hơi trầm xuống, người kia ánh mắt lạnh lùng mà nhìn hằn, không hiểu sao cảm giác được sau lưng truyền đến một trận hàn ý. “Hàn, giám đốc Hàn?”

Hôm nay người tới tham gia yến hội, có ai mà không biết giám đốc Hàn cơ chứ? Chỉ là, ngày thường anh ta chỉ có một thân một mình, hôm nay như thế nào lại đột nhiên cùng người khác trò chuyện? Theo lý thuyết thì chuyện sẽ không xảy ra theo hướng này, nguyên nhân mà giám đốc Hàn lại đây là người đàn ông nhìn về phía anh đang bước đến, một cô gái mặc bộ lễ phục trắng.

Quả nhiên, ánh mắt Tiểu Nhan dừng ở trên mặt Hàn Thanh, trên khuôn mặt trắng nõn như có thần sắc chấn kinh, cánh môi khẽ nhếch, tựa như đang muốn giải thích cái gì nhưng lại nói không nên lời. Kỳ thật lúc Tiểu Nhan bị người chặn đường không cho đi, trong lòng cô ấy liền có chút sốt ruột, bởi vì cô ấykhông biết rằng nếu mình chậm chân một chút, Hàn Thanh liệu có quay đầu trực tiếp đi vào sảnh tiệc hay không, mà đến lúc đó cô ấy lẻ loi một người có thể sẽ không thể nào vào được buổi tiệc này.

Không nghĩ đến là Hàn Thanh sẽ qua đây.

Giờ phút này ánh mắt Hàn Thanh có chút lạnh nhạt, nhìn so ngày xưa càng trầm thêm vài phần, Tiểu Nhan nằm chặt váy do dự tiểu trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước đi được không quá ổn định đi về phía Hàn Thanh.

Cô ấy vừa đi vừa hít sâu.

Hôm nay, đôi giày tuy rằng vừa chân nhưng lại quá cao, sớm biết vậy cô ấy sẽ chọn đôi thấp chút mà mang.

Chính là cố tình trong những cái đôi giày cao gót kia chỉ có đôi này có thể phối hợp cùng vảy, chọn hơn nửa ngày mới chọn được.

Mắt thấy sắp đến gần Hàn Thanh, Tiểu Nhan lại đột nhiên vấp một cái, dưới chân nghiêng một cái, Tiểu Nhan vốn dĩ đi đứng đã không ổn định còn phải đụng tình huống này càng như lâm đại địch, cả người hoàn toàn không chịu khống chế mà ngã về phía trước.

Mà cách đó không xa Tô Diêu Diêu tận mắt nhìn thấy Du San vì nhào vào ngực của Hàn Thanh mà lúc sau bị quăng đi ra ngoài, chật vật bất kham mà té ngã trên sàn nhà, sau khi vui vẻ trong lòng một chút thì cư nhiên nhìn thấy còn có nữ nhân như cũ mà diễn lại cảnh ngã vào lòng nam nhân à?Tô Diêu Diêu khoanh tay trước ngực, nhìn cảnh Tiểu Nhan ngã vào lòng ngực của người đàn ông lãnh đạm cao quý kia, trên mặt ngũ quan đều thay đổi, khuôn mặt nhỏ trở nên kinh hoảng thất thổ, nhìn kỹ còn có chút dữ tợn.

Diễn không tồi, còn rất tự nhiên.

Bất quá cô ta giả vờ đắn đo đến cũng quá kém đi?Lúc nhào vào trong ngực làm biểu tình này là sợ chính mình không đủ xấu sao, muốn dọa đối phương chạy à?

Hừ, thật là ngu xuẩn.

Bất quá thực nhanh, Tô Diêu Diêu đã bị ý nghĩ của mình vả mặt.

Bởi vì thoạt nhìn vẻ mặt Hàn Thanh không chút dao động lại đột nhiên vươn tay, vững vàng mà đỡ được Tiểu Nhan.

Mọi người chuẩn bị vây xem vừa ra trò hay: “..

Tô Diêu Diêu: “...”

Du San người vừa ném hết thể diện chật vật bất kham: “

Đây là có chuyện gì?

Tiểu Nhan cho rằng mình sẽ thân mật tiếp xúc với đất mẹ, ai biết một đôi tay từ đầu xuất hiện đỡ lấy cô, sau đó một hương vị quen thuộc liền xông vào chóp mũi vây quanh lấy cô ấy.

Tiểu Nhan kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt trầm ổn đen nhánh của Hàn Thanh, tim Tiểu Nhan tức khắc lệch nửa nhịp.Ý tưởng đầu tiên của Tiểu Nhan chính là, anh ấy có nghĩ mình cố ý không nhỉ, chủ vì giúp anh ấy một tay?

Nghĩ đến đây, cô ấy nhanh chóng mở miệng vì chính mình giải thích:“Xin, xin lỗi...Giày này có chút cao, nhưng em thật sự không phải cố ý.

Nghe thế, Hàn Thanh lại nhíu mày, rồi sau đó ánh mắt dời xuống dừng trên đôi cao gót của cô ấy. Giày cao gót màu trắng bao vây lấy chân đôi chân giống như bạch ngọc của cô chỉ để lộ mắt cá chân nhỏ xinh, “ năm ngón chân mập mạp vô cùng đáng yêu, đôi giày này thực ra rất hợp với cô ấy, chẳng qua là do độ cao của nó, Hàn Thanh nhìn một chút, ước chừng đại khái

Là để phù hợp với buổi tiệc cho nên cao hơn rất nhiều so với ngày thường, nếu như quen với việc mang giày cao gót thì sẽ dễ dàng kiểm soát được.

Rốt cuộc ngày thường Hàn Thanh đã quen nhìn thấy Tô Cửu mang giày cao gót làm việc. Nhưng mỗi lần Tiểu Nhan xuất hiện trước mặt mình, đều là mang giày đế bằng, thiếu nữ như cô phỏng chừng là không quen loại giày này, còn nhớ rõ thật lâu trước kia cô ấy từng cùng mình tham gia một tiệc rượu, lần đó mang một đôi giày không vừa chân nên làm gót chân phồng rộp cả lên.

Nghĩ đến đây, Hàn Thanh ngưng mi nhìn chằm chăm gót chân cô, trầm giọng hỏi. “Giày có vừa chân không?" “A?” Tiểu Nhan sửng sốt một chút, sau đó thực nhanh phản ứng, gật gật đầu: “Hợp, rất vừa chân, nhưng mà có chút cao, không quen lắm.Hàn Thanh ngước mắt ngó khuôn mặt khiếp nhược của thiếu nữ này liếc mắt một cái: “Đi được chứ?Nếu cảm thấy không ổn thì đổi một đôi giày khác.” “Đổi giày sao? Không, không cần đâu, chỉ là không quá quen mà thôi, không có việc gì, em lại đi thử xem.” Nói xong, Tiểu Nhan mới ý thức được chính mình vẫn luôn ghé vào trong ngực của anh, mặt đỏ đến bốc khói, nhanh chóng đứng thẳng lại, lúc sau lại phát hiện ánh mắt mọi người chung quanh đều dừng. ở trên người mình khiến cô xấu hổ chịu không nổi, theo bản năng mà hướng ra phía sau Hàn Thanh né tránh.

Tuy rằng có chút sợ hãi Hàn Thanh nhưng ở chỗ này cô cũng chỉ nhận thức mỗi Hàn Thanh mà thôi, cho nên chỉ có anh mới có thể cho cô ấy cảm giác an toàn.

Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn bốn phía toàn là những gương mặt xa lạ, liền theo bản năng mà trốn phía sau anh, những động tác nhỏ của cô đều được anh thu vào đáy mắt, nói không nên lời vì sao Hàn Thanh cảm giác được tâm tình tối tăm dần dần tan đi của mình, dần dần bị một cổ nhàn nhạt thỏa mãn thay thế.

Anh nhấp môi mỏng, rồi sau đó ra tiếng: “Nếu đi không tiên, en có thể dựa vào tôi."Sau khi giọng nói phát ra không lâu, Hàn Thanh cảm giác được tay áo truyền đến một sức kéo nho nhỏ, ánh mắt anh dời xuống, nhìn thấy một đôi tay trắng nõn, thật cẩn thận mà bắt lấy ống tay áo anh, hơn nữa chỉ dám kéo một chút, giống như là sợ nếu nắm nhiều quá sẽ khiếnanh không cao hứng vậy. “Đi theo anh.” "Da."

Cô gái nhỏ đi theo bên người Hàn Thanh, một tay bắt lấy ống tay áo anh, một bên thử bước về phía trước.

Lúc đi ngang qua Tô Diêu Diêu và Du San, sắc mặt hai người đều vô cùng khó coi, Du San bên kia đã được cha mình nâng dậy, lúc này đang cùng Tô Diêu Diêu đứng chung một chỗ.

Tô Diêu Diêu vốn đang cho rằng Tiểu Nhan cũng sẽ bị đẩy ra, ai biết Hàn Thanh không chỉ có đỡ cô ấy, còn cho phép cô ấy đi theo bên người, thậm chí cô ấy còn níu góc áo cùng nhau đi vào.

Mấu chốt là nữ nhân này, gương mặt thoạt nhìn vô cùng xa lạ, trong xã hội thượng lưu của các cô, cho dù quan hệ không quen thuộc nhưng cũng không đến mức xa lạ, bởi vì cũng sẽ xuất hiện ở các buổi tiệc như thế này thôi.

Dần dà, mọi người cho dù không quen biết, nhưng cũng sẽ ngẫu nhiên gặp mặt nhau. “Cô gái này là ai? Vì sao lại đi cùng với giám đốc Hàn?”

Quả nhiên, nhóm quần chúng đã thấy hết thảy màn vừa rồi, trong đó đã có người bắt đầu tò mò mà phát ra nghi vấn. “Đúng vậy, giám đốc Hàn không phải chưa từng mang theo bất kỳ nữ nhân nào cùng dự tiệc sao? Tình huống hôm nay là như thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play