*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Không cần phải vậy đâu mẹ, bệnh viện kia là nơi tốt nhất rồi, rất chuyên nghiệp nữa, nên không cần khám lại đâu."
La Tuệ Mỹ lúc này mới hơi gật đầu, nhưng mà vẫn không yên lòng, thế là bà ấy lại kiểm tra trên người cô ấy thêm lần nữa, xác định trên người cô ấy không có thêm vết thương nào nữa, bà ấy mới yên tâm.
"Ngoại trừ bị thương ở bên ngoài, bọn nó có làm gì đấy với con không?"
Tiểu Nhan biết La Tuệ Mỹ là đang muốn hỏi cái gì, nên cô ấy lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi, bọn này thật đáng chết, tất cả đều phải xuống địa ngục mới đúng. Cha mẹ của bọn nó không dạy con cái của mình là không được đi làm bị thương phụ nữ sao? Đúng là một lũ hư hỏng!"
"Mẹ, đừng nóng giận."
"Đúng rồi, con bảo là Lâm Hứa Chính đã cứu con sao?"
"Vâng, ngay lúc con đi giao đồ ăn, vừa vặn gặp phải anh ta đến đó tìm người, lúc sau anh ta thấy con mãi vẫn không ra ngoài, cho nên liền chạy đến cứu con, sau đó liền báo cảnh sát, rồi tất cả mọi người đều bị gọi vào cục cảnh sát"
"À thì ra là như vậy, thế thì lần này chúng ta cần phải cảm ơn anh Lâm thật tốt, nếu như không phải có anh ta, thì cũng không biết con sẽ gặp phải chuyện gì nữa."
Dưới tình huống đó, cả căn phòng không có một người nào chạy ra giúp Tiểu Nhan, với lại những người tấn công cô ấy toàn là đàn ông, bây giờ chỉ nghĩ lại thôi cũng cảm thấy đầy tuyệt vọng và đau đớn.
"Vâng ạ, có thời gian thì con sẽ cảm ơn anh ta."
Đến tối ba Chu mới biết chuyện này, ông ấy được La Tuệ Mỹ kể lại lần nữa, ba Chu còn kích động hơn La Tuệ Mỹ nhiều, sau đó ông ấy còn chạy vào trong phòng bếp, La Tuệ Mỹ ôm lấy cánh tay của ông ấy, rồi hỏi xem ông ấy muốn làm gì.
Biểu cảm của ba Chu giống như là muốn cầm dao đi để chém người.
Tiểu Nhan bất đắc dĩ nâng trán. "Ba à, giết người là phạm pháp đó, ba muốn ngồi tù sao."
Ba Chu: "Chẳng lẽ con gái của ba bị bắt nạt, ba không thể làm gì để xả giận sao?"
"Con gái đã nói rồi, pháp luật không tha cho những tên xấu xa kia đâu, chúng ta không cần phải để ý đến bọn nó làm gì, cùng lắm là về sau chờ bọn nó ra thì tìm người giáo huấn bọn nó một chút, để bọn nó biết con gái chúng ta không phải dễ bị bắt nạt." Nói xong, La Tuệ Mỹ chỉ vào con dao phay trong tay ba Chu.
"Dao này cũng không phải để cho ông dùng như thế đâu, tôi dùng để thái thịt đấy, thôi ông trả lại cho tôi."
Ba Chu chỉ có thể cất dao vào phòng bếp.
Tiểu Nhan sợ hãi lau mồ hôi.
May mắn là ba mẹ của cô ấy đều chịu nghe lời khuyên, không phải là người cực đoan.
Tiểu Nhan ở nhà dưỡng thương cả ngày, điện thoại cũng không muốn đi lấy về, cô ấy cũng không dám gọi điện cho chính mình, chỉ có thể ở nhà cả một ngày.
Đến ngày thứ hai, cô ấy liền dự định đi trông của hàng một chút, thì hai vợ chồng nhà họ Chu đều không đồng ý cho cô ấy đi, sau đó Tiểu Nhan một mực cam đoan mình chỉ đi nhìn cửa hàng một chút thôi, không ngăn cản nổi nữa hai vợ chồng mới đồng ý. Bởi vì một ngày cô ấy không đến cửaa hàng, cho nên lúc vừa đến có mấy cái nhân viên hiếu kỳ hỏi thăm cô ấy ngày hôm qua sao lại không đến, Tiểu Nhan nói vài câu rồi bảo mọi người giải tán đi, dù sao mấy chuyện như này không cần thiết phải nói ra, cũng không phải là chuyện hay ho gì.
Cho nên Tiểu Nhan chỉ nói là lúc lái xe không cẩn thận bị ngã, cho nên mới bước đi khập khiễng như này, mấy người nhân viên lại càng quan tâm cô ấy hơn, bảo cô ấy chỉ cần ngồi yên một chỗ là được, đừng đi loạn, làm cho Tiểu Nhan cảm động vô cùng. Rất nhanh là đến buổi trưa, Lâm Hứa Chính tới cửa hàng ngay khi vừa nhìn thấy Tiểu Nhan, Lâm Hứa Chính đã nở một nụ cười.
"Tôi đoán hôm qua cô đã ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm nay sẽ đến của hàng mỳ, thực sự không nghĩ tới vậy mà tôi đã đoán đúng."
Lúc nhìn thấy Lâm Hứa Chính, Tiểu Nhan hơi sửng sốt một chút, sau đó cảm thấy vô cùng cảm kích, hai vợ chồng nhà họ Chu cũng từ bên trong chạy ra, đặc biệt là ba Chu, ông ấy nhiệt tình cầm lấy tay của người ta.
"Cậu Hứa Chính, chào mừng cậu đã tới cửa hàng ăn nhỏ nhà chúng tôi..."
Tiểu Nhan: "..."
La Tuệ Mỹ: "..."
Hai người cùng biểu cảm thể hiện ý coi thường, ông ấy có thể mất mặt đến mức này sao?
Ngược lại là Lâm Hứa Chính, khách khí bắt tay với ba Chu, sau đó lên tiếng trước nói với ba Chu: "Vậy lên tầng hai đi ạ, ở đây đông người rất khó nói chuyện"
"Được, được thôi."
Sau khi lên tầng hai, ba Chu mang trà quý mình cất từ lâu rồi ra pha cho Lâm Hứa Chính, sau đó ngồi chào hỏi Lâm Hứa Chính, rồi nói lời cảm ơn với anh ta, thậm chí còn nói hôm nào đó muốn đến thẳng nhà anh ta để cảm ơn, nếu không thì sẽ không thể hiện thành ý.
La Tuệ Mỹ cũng hoàn toàn đồng ý.
Lâm Hửa Chính nhìn qua Tiểu Nhan ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh, cười nhạt một tiếng: "Chú dì à, thật ra hai người không cần phải khách khí như thế, chuyện này đối với cháu mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, cháu chỉ là giúp đỡ mở cửa và gọi điện thoại thôi, nếu lại đổi lại là người khác, chắc chắn cũng sẽ làm như thế, với lại cô Chu đây cũng là người thuê cửa hàng của cháu, cũng coi như quen biết, bảo vệ người quen an toàn, là điều nên làm mà."
Anh ta nói rất ngay thẳng, khách khí, trật tự rõ ràng.
Tiểu Nhan nhìn sang anh ta, ý của anh ta biểu đạt rất rõ ràng, chuyện này anh ta chỉ là tiện tay mà thôi, bọn họ không cần phải để ý quá như thế, bởi vì đối với anh ta mà nói chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Hứa Chính lại đột nhiên mở miệng nói: "Chú dì à, cháu có mấy lời muốn nói riêng với cô Chu về vấn đề liên quan tới cửa hàng, nên hai người có thể tránh đi một chút được không?"
"Có thể chứ, không có vấn đề gì, cậu Lâm đây là ân nhân cứu mạng của Tiểu Nhan nhà chúng ta, nên cậu nói cái gì thì là cái đó."
Sau khi hai người rời đi, khỏe mỗi Tiểu Nhan hơi nhếch lên, đối với cách xử sự của ba mẹ mình thì có chút dở khóc dở cười.
"Họ không có ý gì đâu anh Lâm ạ, ba mẹ tôi đều là người nhiệt tình, chất phác, bọn họ sau khi biết anh đã cứu tôi về, cho nên hành động có hơi quá lố, quả thực là đã quấy rầy anh rồi, thực sự rất xin lỗi."
"Ba mẹ của cô Chu đúng là rất chân thành, cô Chu không cần phải nói xin lỗi tôi đâu, hôm nay tôi tới đây tìm cô, thật ra là có chuyện khác."
Tiểu Nhan mơ hồ đoán được có việc gì đó, trong lòng hơi bối rối một chút, cánh môi của cô ấy giật giật, nhìn thấy Lâm Hứa Chính đang muốn nói thì dừng lại.
"Anh có chuyện gì muốn nói ư?" Lâm Hứa Chính mỉm cười nhìn cô ấy: “Hay là cứ để cô nói trước vậy? Bây giờ nhìn cô có chút nóng vội?"