*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không phải là Lăng Nguyệt Nguyệt không nhìn ra được giữa hai người có chút vấn đề, nhưng đều là con gái nên cô ta vẫn đứng về phía Tiểu Nhan hơn. Nếu Tiểu Nhan đã không muốn để Tiêu Túc đưa cô ấy về nhà thì Lăng Nguyệt Nguyệt cũng rất sẵn sàng giúp đỡ cô ấy

Cô ta kéo Tiểu Nhan đến bên mình và ánh mắt bất thiên nhìn chăm chăm vào Tiểu Túc.

“Tôi không nghĩ nó sẽ làm phiên chúng tôi chút nào. Nếu Tiểu Nhận muốn quay trở về nhà với tôi thì tôi vô cùng tình nguyên, sẽ có người trò chuyện với tôi trên đường đi để tôi bớt buồn chán Cũng đúng lúc là tôi đã không gặp cô ấy trong một thời gian dài, nào đi cùng tôi

Sau đó, Lãng Nguyệt Nguyệt khoác vai Tiểu Nhạn như một người đàn ông, ôm co ay đi về phía chiếc xe

Tiêu Túc và Vương An nhìn nhau, Tiểu Túc không có gì khác nhưng nhìn thấy trên mặt Vương

An lộ ra một tia tức giận, chờ khi hai người phụ nữ đi ra đằng xa, Vương An ghét bỏ nhìn Tiêu Túc liếc mắt một cái.

“Người anh em, anh như vậy là không được đầu, theo đuổi con gái mà đuổi đến thành như vậy rồi thì tôi cũng không nói vậy mà còn kéo anh em xuống nước. Tôi không phải có ý nói anh nhưng mà lần sau hai người tránh xa chúng tôi ra một chút được không? Cơ hội tốt như vậy đó!

Tiêu Túc cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có nở nụ cười: "Tôi cũng đang cố gắng thế nhưng các người đột nhiên xuất hiện, tôi còn có thể làm gì?"

Vương An thở dài, cảm thấy đau lòng.

Tiếng rống của Lăng Nguyệt Nguyệt từ xa truyền đến: “Vương An, anh vẫn chưa đi sao? Muốn ở lại làm bạn với anh ta sao?"

Thân hình Vương An run lên, lập tức trả lời “Không có không có, tôi sẽ tới ngay Sau đó, anh ta để lại ảnh mat tự cầu phúc cho

Tiêu Túc rồi nhanh chống đuổi theo họ Tiêu Túc đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tiểu Nhan bị chở đi, trong lòng cảm thấy bất lực, cô gái nhỏ van đặc biệt phản kháng cậu ta, thật sự là rất dau dau.

Sau khi lên xe thi Tiểu Nhan và Lăng Nguyệt Nguyệt ngôi ở ghế sau, Vương An chặn năm điều khiển xe phía trước, một cuộc tải chuyện giữa hai người truyền đến tử băng ghế sau “Cảm ơn cô, Lăng Nguyệt Nguyệt." Tiểu Nhan biết ơn nhìn Lăng Nguyệt Nguyệt xin lỗi, Lăng Nguyệt Nguyệt vỗ ngực với vẻ tự hào: “Cảm ơn gì chứ? Bạn của tôi đang gặp khó khăn thì tôi nên giúp đỡ, hơn nữa cô còn là bạn tốt của nữ thần của tôi, giúp cô cũng tương đương với việc giúp đỡ nữ thần của tôi.”

Tiểu Nhan: “

Cô ta cũng là một người hâm mộ nhỏ của Mộc Tử.

Không ngờ tác phẩm của Mộc Tử lại thu hút nhiều người hâm mộ đến vậy, trong khi Tiểu Nhan cảm thấy vui cho cô thì cô ấy cũng cảm thấy mình quá vô dụng, đã nhiều năm rồi cô ấy vẫn không có thành tựu gì cả.

“Nhưng người đó không phải là trợ lý bên cạnh cậu Dạ sao? Anh ta lại thích cô?”

Lăng Nguyệt Nguyệt đặt câu hỏi một cách tháng than, không hề quanh có lòng vòng. Có ta tháng thân đến mức khiến ma của Tiểu Nhân đó bừng, sau đó cô ấy họ khan và bắt đầu.

"Cũng không tính... là thích đi."

Thì ra có de thẹn thùng như vậy sao?" Lăng Nguyệt Nguyệt nhìn chăm chăm hai má ứng đó của co ay, vui vẻ như tìm được thế giới mới tay chống cảm "Anh ta đang theo đuổi cô sao?"

Tiểu Nhan gai đầu nhỏ giong len tieng đồng ý, "Ha, đúng vay toi thay anh ta lớn lên cũng ra dáng lắm, nhìn đâu cũng được." Lăng Nguyệt Nguyệt thực sự bắt đầu nghiêm túc đánh giá Tiêu Túc, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó sau đó nhìn Vương An ở với phía trước. “Đẹp trai hơn anh nhiều."

Vương An: "..."

Anh ta thầm cần rằng, anh ta đã khiêu khích ai? Tiêu Túc thực sự không phải là một con người, hai họ không còn cơ hội nào cả. Hiện tại Nguyệt Nguyệt còn nói rằng cậu ta đẹp trai hơn nhiều so với bản thân.

Nghĩ đến đây, Vương An rất không phục: "Nhưng mà anh ta cũng không cao lớn dũng mãnh như tôi, vừa nhìn liền cảm thấy không an toàn. Nào giống như tôi, nếu có người bắt nạt cô thì tôi chặn hết thảy cho cô, sau đó trả lại gấp mười lần.

Lăng Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn anh ta "Thôi đi, anh không cần phải ở đó mà không biết xấu hổ nói thành một tên đại ca mà khoe khoang, anh đơn giản chỉ là một cái lớn ngu ngốc

“Này này, dù là cả lớn ngu ngốc thì sao dù sao thì tôi đã định là sẽ quân chặt cô rồi.

Lăng Nguyệt Nguyệt đỏ bừng mặt, hung hàng nhìn anh ta "Câm miệng Tiểu Nhân chớp chớp mất chợt nhận ra mình

đã vô tình làm sai chuyện gì, tuy rằng tranh Tiểu Tục nhưng mà cô ấy cũng trở thành bong đến cho hai người này





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play