*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi hai người đi ra ngoài thì Tiêu Túc cũng đã đợi ở ngoài, thấy hai người đi ra cậu ta bước tới đưa nước cho họ.
“Mợ, thế nào?”
Hàn Mộc Tử mim cười gật đầu, nhưng dường như nghĩ tới cái gì liếc mắt nhìn Tiểu Nhan bên cạnh, Tiêu Túc lập tức hiểu ra.
“Đừng nhìn tôi, dù sao tôi cũng chỉ là tùy tiên cầu xin, vừa rồi tôi làm đổ ống quẻ có thể khiến chư vị thần phật bực mình." Giọng nói của Tiểu Nhan rầu rĩ, nghe có vẻ rất phiền muộn.
Cô ấy gục đầu xuống, không hề tức giận hay hưng phấn.
Tiêu Túc cảm thấy nếu có ay là động vật nhỏ thì hiện tại hai cái lỗ tại cũng đã cụp xuống, vừa nghĩ tới đã cảm thấy vô cùng có cảm giác, Tiêu Túc thậm chí cảm thấy mình có thể kéo được hai lo tai kia
Tất nhiên, trong thực tế câu ta không có tai để
keo.
Nhưng mà... cậu ta không thể không đưa tay ra, lòng bàn tay to của cậu ta nhẹ nhàng phủ lên đầu Tiểu Nhan.
“Xin quẻ cũng có thể khiến em trong buồn khổ như thế này à. Đây chỉ là một điều không thể biết trước được mà thôi, làm sao em có thể biết nó sẽ xảy ra nếu em không cố gắng nỗ lực?”
Tiểu Nhan muốn trừng mắt nhìn cậu ta một cải, nhưng khi ngước mắt lên thì cô ấy chợt nhìn thấy trong túi áo cậu ta có một cái gì đó màu hồng tím, cô ấy vô thức đưa tay ra nằm lấy.
Quả tốt mà Tiêu Túc cầu xin lại bị cô ấy năm
trong tay.
"Hả? Người cũng hỏi?”
Hàn Mộc Tử ở một bên. “
Cảm giác giống như mình đã khám phá ra một chuyện gì đó không phải.
Trước khi bước vào, Tiêu Tục đã nói rõ ràng
cậu là không muốn đi, nhưng không ngờ cậu ta lại
len len di Tiêu Túc khi bị bắt gặp thì có chút lúng túng. cũng hơi then thùng
Nhưng mà bay giờ cậu ta cũng không thể phủ nhận được nữa nên chỉ có thể gật đầu thừa nhận "Đúng vậy, vốn là tôi không muốn đi, nhưng nơi này thực sự rất nham an, nen toi da di cau mot que
Tiểu Nhan mặc kệ cậu ta nói gì thì đã lấy quả
ra coi.
Khi nhìn thấy quẻ của cậu ta giống hệt mình thì một nụ cười hiện trên khuôn mặt cô ấy.
"Tôi nói, anh tại sao đột nhiên an ủi tôi, hóa ra anh đang an ủi tôi đồng thời an ủi chính mình, anh lại có quẻ giống tôi này, tôi nói Tiêu Túc, anh cầu chuyện gì hả?”
Tiêu Túc nhìn cô ấy mà không nói.
"Quẻ hạ hạ, người sư già đó nói với anh như thế nào? Chẳng lẽ là anh quyết tâm chinh phục trời cao sao?"
Tiểu Nhan vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mặt rực lửa của Tiêu Túc, nó như lửa mà thiệu đốt mặt cô ấy.
Trái tim của Tiểu Nhan hồi hộp, Tiêu Túc là. Cô ấy hoảng loạn muốn tìm Hàn Mặc Tử bên
canh.
Nhưng mà Hàn Mộc Tử dường như đã biết được cảnh này xảy ra từ lâu nên đã trên bên cạnh để uống nước.
“Em nên biết tôi cầu cái gì.
Khi tim Tiểu Nhận đang đập loạn xạ thì Tiêu Túc đã nhận nhạt mở miệng. Tôi cũng biết rõ rằng ern cầu điều gì những quê mà chúng là cầu đều không được khả quan cho lam Co vẻ như tình trạng này có thể tiếp dien trong một thời gian nữa? Nhưng tôi tin rằng nếu tôi cố gắng hơn thì có lẽ em sẽ là của tôi
Em là của tôi.
Em là của tôi.
Tiểu Nhan căng thẳng đến mức cô ấy chớp mắt mấy cái rồi hoảng sợ lùi lại, sau đó cô ấy nghĩ ra điều gì đó và ném chiếc quẻ lại vào lồng ngực Tiêu Túc, tức giận: “Ai mà có tâm tư như thế giống anh chứ? Tôi không có cầu những chuyện giống anh đâu! Về phần tôi cầu cái gì, tôi cũng không muốn nói cho anh biết
Nói xong, Tiểu Nhận đã trực tiếp bỏ chạy.
Tiêu Túc đưa mắt nhìn cô ấy bỏ chạy, nở một nụ cười nhạt trên môi.
Hàn Mặc Tử đang uống nước thì Tiểu Nhan chạy tới ngồi xuống, trong mắt hiện lên một tia ý cười. Sau đó lại nghe thấy Tiểu Nhận than thở với mình "Mặc Tử, chúng ta vẫn không phải là bạn tốt
Sao?"
"Ừ, tại sao không?”
"Vậy thì tại sao khi bạn của cờ gặp khó khăn thi cô lại bỏ rơi tôi? Cô còn ngôi dãy nhàn nhã uống nước, thật là không có lương tâm
"Bạn bè gặp khó khăn sao?" Hàn Mặc Tử quay đầu lại, đối mặt xinh đẹp mang theo ý cười. Nhưng mà tôi thật sự không nhìn thấy nhưng mà tôi lại nhìn thấy một người đàn ông. Là bạn tốt của co khi có có hoa đào thị tại đương nhiên muốn tạo thêm thời gian và không gian cho cô rồi.
Tiểu Nhan: "...
Cô ấy tức giận mím môi.
"Hoa đào gì, tôi không cần hoa đào. Tôi là người sau này sẽ chăm chỉ mở cửa hàng, cho nên tôi không cần hoa đào.
Hàn Mộc Tử cười thầm.
"Nhưng mà anh ta cũng được quẻ hạ hạ, tôi đột nhiên cảm thấy rằng anh ta cũng xui xẻo như tôi, tôi không phải là người xui xẻo nhất.
"Đúng vậy, hai người cũng rất có duyên phận.
Cầu xin một quẻ nhưng đều là quẻ xấu, anh ta cũng được một quẻ xấu, vừa vặn có thể an ủi cô Tiểu Nhan: “. Nhìn cô đi, lại nói chuyện này, Mộc Tử, gần đây có thật sự là càng ngày càng tệ."
"Có sao?”
"Hừm, đương nhiên chính cô sẽ không thừa nhân." Tiểu Nhận nhàn nhạt nói
"Được rồi, đừng nóng giận nữa, chúng ta chuẩn bị xuống núi đi Hàn Mặc Tử liếc nhìn bầu trời đang tối dân, ước chừng xuống núi đã là đêm rồi, nhưng vừa lên đã thấy hai bên đường núi có đèn đường xuống dốc sẽ nhanh hơn lên dốc rất nhiều, khoảng nửa tiếng là được rồi.
7 "Um, có không cần nghĩ ngợi nữa sao? Cô xem ra cũng không có vấn đề gì, dù sao có cũng la phụ nữ có thai không phải có dạng gắng gương