*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn bản thân cô thì sao?
Trước hết hãy tiết kiệm sức lực và tiến lên từng bước một, có thể dùng hết sức lực thì mới mong leo được núi.
Nhìn thấy cô nhàn nhạt cười, Tiểu Nhân mím
môi không vui.
"Không công bằng và không công bằng l
Tiêu Túc không thể chịu đựng được nữa nên phải tự mình giải thích cho cô gái nhỏ
Sau khi nghe Tiêu Túc giải thích, Tiểu Nhan đã hiểu ra điều đó, vừa then vừa giản mà phát hỏa trên người Tiểu Túc
"Vậy là hai người đều biết, vậy tại sao ngay từ đầu không nhạc nhớ tôi” Nhìn tôi cạn kiệt sức lực, có quả đáng không?"
Lời nói còn chưa đủ Tiểu Nhận đã dùng tay
chân để tấn công về phía liều lúc
Tiêu Túc nở nụ cười trên môi, có chút bất đặc đĩ nhưng rất thỏa mãn.
Cậu ta nhìn Tiểu Nhan bằng ánh mắt cưng
chiều.
“Tôi không nhắc nhở em là vì biết trước không bao lâu nữa em sẽ mệt, nhưng lúc này em không hề cạn kiệt năng lượng. Chỉ cần em làm theo phương pháp tôi đã nói thì em có thể phục hồi năng lượng vừa đi về phía trước, đây cũng không là vấn đề lớn.
Nói xong, Tiêu Túc nhìn lên phía trên.
"Nhưng mà ở độ cao này, chúng ta có lẽ phải nghỉ giữa chừng vài lần.
Nếu là cậu ta thì cậu ta có thể lên đến đỉnh núi một mạnh.
Nhưng có hai cô gái trong đội này.
Cần phải nói, cô gái nhỏ này có thể lực rất kém, mợ biết tiết kiệm thể lực không có nghĩa là thể lực đủ, dù biết tiết kiệm và phục hồi thì cũng sẽ có lúc tiêu hao biết, huống chỉ có còn đang mang thai
Vì vậy, Tiêu Tục lẽ ra nên yêu cầu họ dừng lại và nghỉ ngơi trước khi sức chịu dụng của cô can kiết.
Cảng tiến về phía trước thì người xung quanh càng ngày càng ít, nhưng có một đội bạn trẻ kiện trí phía sau, hai người họ trợ lan nhau rất tốt,
Tiêu Nhân nhìn lại vài lần, doi mat to dẹp đây ghen tị.
Cô ấy rất muốn có một tình yêu cổ tích như
vậy, than ôi.
“Ước ao sao?"
Giọng nói của Tiêu Túc truyền đến, kéo tâm trí của Tiểu Nhan trở lại, một lúc sau đó thì cậu ta đã thực sự bước đến bên cô ấy, cách rất gần.
"Nếu em muốn thì chúng ta có thể làm như
vây.
Khi cậu ta nói điều này, cậu ta nghiêng người về phía trước một chút, hơn nữa còn cố tình hạ thấp giọng.
Tiểu Nhan theo phản xạ có điều kiện nhìn qua Hàn Mặc Tử, cô vẫn tiếp tục ngày người đi về phía trước, không biết có nghe thấy vừa rồi Tiêu Túc nói gì không.
Nhưng Tiểu Nhận vận cảm thấy ngại ngùng không thể giải thích được, cần chặt môi dưới và hung dữ nhìn Tiêu Túc.
"Ai muốn với anh như vậy?"
Tiêu Tục chớp mat "Như vậy sao?
Câu này dường như khiến người ta hiểu sai,
Tiểu Nhan lo làng giải thích: "Tôi đang nói về vợ chồng họ không phải những gì anh nghĩ".
Đi được một lúc lâu, hai má trang nặn của Tiểu Nhận có chút đó lên, lúc này then qua hóa gian nên trong có đặc biệt ngay thơ và dễ thương
Tiêu Túc vốn là một thẳng nam nhưng lúc này nhìn thấy cô ấy như vậy, cậu ta thực sự muốn trêu chọc cô ấy.
Vì vậy, anh đã bồi thêm một câu.
"Giống như những gì tôi tưởng tượng? Em có biết tôi tưởng tượng gì không?”
Tiểu Nhan: “Tất nhiên tôi biết anh nghĩ gì. Làm sao tôi không biết anh nghĩ gì, nhưng những gì anh nghĩ không phải như anh nghĩ, tôi...
Vừa nói xong, Tiểu Nhan đột ngột dừng lại, rồi tức giận nói: "Ai nha, lộn xộn cái gì hả, như những kẻ líu lưỡi, tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa."
Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp chạy đến bên người Hàn Mặc Tử, cách Tiểu Túc rất xa.
Tiêu Túc trên mỗi tràn ra một nụ cười cưng
chiều.
Hàn Mặc Tử nhìn Tiểu Nhạn chạy tới, trên mặt vẫn là pháp phòng, hỏi. "Sao vậy?”
Tiểu Nhan trực tiếp oán hận.
“Tiêu lúc đáng ghét quá. Trông như chính nhân quân tử, nhưng mà hoàn toàn không phải
như vậy.
"Há?"
"Anh ta quên đi, tôi sẽ không nói cho có
dau."
Túc.
Hàn Mộc lý lướt qua liều Nhan rồi nhìn liệu
Trong nhiều năm như vậy, cô đều nhìn thấy nhân phẩm của Tiêu Túc, hơn nữa thái độ của cậu ta đối với Tiểu Nhan những ngày này có vẻ nghiêm túc. Nếu Tiểu Nhan không thể ở bên anh trai mình, thì thật tốt khi ở bên Tiêu Túc.
Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử thấp giọng nói. “Cô có cân nhắc anh ta chưa?"
"A? Cái, cái gì?” Đôi mắt của Tiểu Nhan đột nhiên trở nên lúng túng: "Mộc Tử, ý của cô là...
"Đúng.” Hàn Mặc Tử gật đầu, ánh mắt và vẻ mặt bình tĩnh: "Cô đừng có mà muốn cả đời chết trên một cành cây, cô vẫn còn trẻ như vậy, không cần lãng phí thời gian cho anh trai của tôi. Thanh xuân con gái rất ít, nếu có cử đóng cửa trái tim và không nhìn đến người khác thì tuổi trẻ của cô sẽ rời bỏ cô.”
Tiểu Nhan
"Tôi biết tôi không có tư cách để thuyết phục cô, bởi vì tôi là loại người cứng đầu, nhân định một người thì vĩnh viễn cũng không thay đổi cho dù người đó có sống hay chết, nhưng tôi vẫn muốn thuyết phục có nếu cô có thể nghe lọt tai."
“Đừng nói nữa.
Tiểu Nhan khẽ ngat lời có. "Mặc dù tôi không có thông minh như có và không thể là một nhà thiết kế giỏi như có, nhưng tôi cũng có sự kiên trì và kiêu ngạo của riêng mình. Tôi thích anh là cũng chứng là thích anh ta không thể chọn một người