*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu Nhan lại chạy xuống lầu, hơi thở có chút không ổn định, vì vậy trước khi đến gần Hàn Thanh thì Tiểu Nhan đã tìm một chỗ để tĩnh tâm, bình tĩnh lại.
Sau khoảng chục giây khi Tiểu Nhân cảm thấy hơi thở của mình đã tương đối ổn định thì cô ấy tiến từng bước nhỏ về phía trước.
Xe của Hàn Thanh vẫn đang đậu ở dưới lâu, bởi vì đã qua lâu nên đã tắt để xe, anh ta van ngôi ở vị trí lái xe, cửa sổ hạ xuống một nửa, đèn đường chiếu vào xe, khuôn mặt tuấn tú của anh ta
ẩn hiện trong bóng đêm Từ xa, Tiêu Nhân đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Khi chất trên người anh ta ôn hòa, kiềm chế khiến người ta cảm thấy dễ chịu khi nhìn, lúc trước Tiểu Nhân còn tưởng rằng như vậy nhưng bây giờ cô ấy cho rằng người đàn ông trước mặt có thể không có tim
Không, anh ta có tim nhưng chỉ với em gái anh ta mà thôi.
Những người khác muốn một chút tình thương từ anh ta thì điều đó là không thể
Tiểu Nhan khó khăn bước về phía anh ta.
Nghe tiếng bước chân thì ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thanh vọt tới, rơi vào trên người cô ấy. Bắt gặp ánh mắt của anh ta thì Tiểu Nhan
sửng sốt một chút, nhưng vẫn cắn răng đi tới
“Tổng, tổng giám đốc Hàn...
Hàn Thanh cau mày, trên người lộ ra một chút
khó chịu.
Tiểu Nhan theo bản năng mà rụt cổ lại, cô ấy cho rằng Hàn Thanh không vui vì Đậu nhỏ không theo cô ấy xuống lầu. Cô ấy thật sự muốn đưa Đậu nhỏ xuống dù sao thì mọi người đã nói rõ ràng như vậy rồi. Nếu cô ấy không giao Đậu nhỏ ra thì cô ấy có vẻ là một người da mặt vô cùng dày
"Đâu nhỏ kia tôi thuyết phục thăng bé làm sao thì tháng bé cũng không bằng lòng xuống Tiểu Nhận kẻo khỏe nội, cuối cùng vẫn nhắm mắt nói. "Hay là ngày mai tôi sẽ nói chuyện thuyết phục thang bé trở về
Hàn Thanh không trả lời, chỉ lặng lặng nhìn cô ấy, ánh mat sau tham khiến người ta không nhìn ra được lúc này đang nghĩ gì
Thật lâu sau, Hàn Thanh mím môi: “Ban ngày, thắng bé ở tiệm mì của cô sao?"
Tiểu Nhan ngây người gật đầu.
"Được rồi.
Sau khi thấy Hàn Thanh chuẩn bị rời đi, lúc này điện thoại của Tiểu Nhan lại vang lên, cô ấy lấy ra xem thử thì phát hiện Tiêu Túc đã gọi cho cô, nhưng mà lúc này còn gọi cho cô thì cũng hơi kỳ lạ.
Cô ấy muốn tiếp điện thoại nhưng mà Hàn Thanh vẫn đang ở đây, Tiểu Nhan liếc mắt nhìn anh ta một cái, dường như anh ta vẫn chưa muốn
rời đi.
Nhưng mà Tiêu Túc đang ở trong bệnh viện, nếu cậu ta gọi cho cô ấy vào lúc này thì có thể có việc gì gấp rồi sao?
Cuối cùng, Tiểu Nhân cũng trả lời điện thoại.
"Chao?"
Giọng điệu của cô ấy thận trọng, có lẽ là vì Hàn Thanh đang ở phía trước. "Cô có nhà không? Giong Tiêu Tục từ trong
điện thoại vang lên, Tiểu Nhan gật đầu trong tiềm thức "Có, tôi đang ở nhà"
, "Một lát nữa có định đến bệnh viện bằng cách nao?" Tieu Tục trực tiếp hỏi Tiêu Nhan sửng sốt, sau đó nói. "Chúc là taxi
Dù gì thì cô ấy cũng chưa tự mua phương tiện đi lại nên chỉ có thể bắt taxi đến bệnh viện vào giờ muộn như vậy, hơn nữa trong xã hội hiện nay gọi taxi rất tiên lợi.
"Cô là con gái, buổi tối đi taxi thì không tiện. Gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi sẽ đến đón.
Bởi vì lúc đó là ban đêm và xung quanh rất vắng vẻ, cho dù Tiểu Nhan không bật loa ngoài thì lời nói của Tiêu Túc vẫn truyền vào tại Hàn Thanh một cách rõ ràng.
Ảnh mát của Hàn Thanh trở nên lạnh hơn.
Khỏe mỗi Tiểu Nhan khó xử giật giật: "Thôi, anh đừng hiện tại anh đang ở bệnh viện, ra vào rất phiền phức, tôi có thể tự mình đi taxi.
"Chỉ một chút thôi, nhớ gửi địa chỉ.”
Sau khi cúp điện thoại thì Tiểu Nhận thấy Hàn Thanh trước mặt vẫn chưa rời đi, cô ấy còn tưởng rằng anh ta vẫn chấp nhất chuyện của Đậu nhỏ, nhưng mà vừa nãy anh ta nói rõ ràng là anh ta biế roi ma
Tiểu Nhan nghĩ rằng việc tiếp theo anh ta phải làm là lái xe đi nhưng mà không ngờ anh ta văn sẽ dừng lại ở đây,
Tiêu Nhân không biết anh ta đang nghĩ gì, nhung co ay cür không muốn nói chuyện với anh ta nữa, vì vậy cô ấy xoay người định trực tiếp rời đi
Ai biết vào lúc này Hàn Thanh lại lên tiếng.
“Cô vào bệnh viện với Mộc Tử?”
Nghe thấy anh ta nói chuyện thì Tiểu Nhan
dừng lại, sau đó gật đầu.
“Lên xe đi." Hàn Thanh nói.
Tiểu Nhan sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. Anh ta bảo mình lên xe đi? Anh ta có ý định đưa mình về bệnh viện?
"Tổng giám đốc Hàn” Tiểu Nhan không hiểu vì sao hỏi một câu
Hàn Thanh nhàn nhạt nói: "Không phải đi bệnh viện sao? Tôi cũng có việc phải trở lại bệnh viên, tiên đường”
À, hóa ra là trên đường đi.
Chẳng trách Hàn Thanh làm sao có thể làm một chuyển đặc biệt đưa cô ấy trở lại bệnh viện được chứ? Chẳng phải anh ta mong muốn tránh xa chính mình sao
Cuối cùng, Tiểu Nhận leo lên xe sau đó gọi điện cho La Tue Mỹ để bà ấy và Đầu nhỏ đi ngủ trước, đêm nay có ấy sẽ đến bệnh viện và quay lại vào ngày mai, La luệ Mỹ đồng ý và hỏi trước khi cúp máy
“Bây giờ con đang ở trong xe của bác Đầu nho?"
Tiểu Nhận nhìn thoang qua Hàn Thanh đang lại xe phía trước, sau đó tháp giảng ở một tiếng,