*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi cúp điện thoại, Đậu Nhỏ nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không đúng lắm. Đây phải cần thời gian bao lâu chứ, ba thật sự có năng lực làm bình ổn mọi việc sao? Còn các công ty nước ngoài thì sao? Ông cố ngoại đã lớn tuổi rồi, bây giờ số lần một ngày ông đến công ty cũng đã rất ít, chỉ có lúc dành thời gian đi qua ký những văn bản quan trọng.

Mà những người khác, đều có các nhân viên khác làm thay, căn bản không cần ông phải lo lằng những chuyện vặt vãnh đó.

Nhưng như vậy không có nghĩa là ông có thể yên tâm, dù sao tuổi tác cũng lớn, nếu như ông thật sự trở về nước, vậy chuyện của công ty phải xử lý như thế nào?

Đậu Nhỏ bắt đầu lo lắng, sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ một chút vẫn là đi tìm ông cụ Uất Trì. Uất Trì Kim đeo kính đọc sách gọng vàng lúc này đang trong thư phòng tham gia một cuộc họp trực tuyến, Đậu Nhỏ nép bên cửa lén lút nhìn thoáng vào trong, phát hiện mặc dù Uất Trì Kim đã già nhưng uy nghiêm trên mặt lúc ông ta họp vẫn rất có khí thế, lúc nói chuyện cũng rất rõ ràng rành mạch, mang theo khí thế riêng của mình.

Hình như là không có lo lắng gì, bộ dáng của ông cố ngoại thoạt nhìn hắn là không có vấn đề gì lớn.

Uất Trì Kim vẫn mang một khuôn mặt căng thẳng. Lúc cháu cố ngoại của ông ta vắng mặt, trên mặt ông ta mới không có nụ cười, nhất là lúc làm việc, đến cả người khác cùng ông ta làm việc cũng không dám tùy ý đùa giỡn.

Chắc có lẽ là đến một độ tuổi nhất định, cho nên hốc mắt của ông ta rất sâu, ánh mắt thoạt nhìn rất chín chắn cũng rất nghiêm khắc.

“Ừm, chuyện này cứ quyết định như vậy, các người lập tức bắt đầu làm. Cô Lâm thư ký theo sát tiến độ, có tình huống đặc biệt gì lập tức báo cáo.

Nói xong, Uất Trì Kim còn định nói gì đó, qua khỏe mắt lại đột nhiên liếc nhìn trước cửa dường như có một bóng người.

Sắc mặt ông ta hơi biến đổi, cho rằng là cô giúp việc nào to gan như vậy, lại dám phạm vào kiêng kỵ của ông ta. Kết quả khi ngước mắt nhìn qua, đối diện lại là một đôi mắt đen kịt như hạt thủy tinh.

Đậu Nhỏ? Hơi thở sắc bén trên người Uất Trì

Kim dường như là trong nháy mắt liền thay đổi ngay. Người bên kia video rõ ràng cũng phát hiện, hai mặt nhìn nhau liền nghe được Uất Trì Kim nói: "Nếu đã quyết định xong rồi, không còn chuyện gì khác nữa thì chúng ta tan họp đi, tôi mệt rồi."

"Được thôi.”

Uất Trì Kim tắt video, sau đó tháo kính gọng vàng ra, vẫy tay chào bóng người nhỏ bé ở cửa.

“Nếu đã tới rồi, sao còn không vào?”

Đậu Nhỏ trốn ở ngoài cửa, đưa tay che miệng mình, nhưng vào lúc này ánh mắt cậu bé lại dùng sức chớp chớp.

Sau khi nghe Uất Trì Kim nói với cậu, cậu bé mới xoay người, bước chân ngắn đi vào.

"Ông cổ ngoại

Uất Trì Kim vừa nghe thấy cái miệng sữa của đứa cháu cổ kêu ông ta là ông cố ngoại, trái tim lạnh lùng cứng rắn trong nháy mắt liền trở nên tràn ngập ấm áp cùng mềm mại, ông vươn tay về phía Đậu Nhỏ.

“Cháu cố ngoại ngoan của ông, đến đây với ông cổ ngoại này.”

Đậu Nhỏ ngoan ngoãn đi tới. “Sao lại đến mà không đi vào? Trốn bên ngoài cửa nhìn trộm?” Uất Trì Kim kéo cậu bé lên đùi mình ngồi, sau đó thay cậu bé sửa sang lại quần áo, phát hiện Đậu Nhỏ mặc tương đối ít, lập tức nhíu mày: “Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, cháu làm gì mà ăn mặc mỏng manh vậy? Có phải người giúp việc không chăm sóc tốt cho cháu không?"

“Ông cổ ngoại ơi không có ạ, các cô chị giúp việc đều đối với Đậu Nhỏ rất tốt, chỉ là Đậu Nhỏ cảm thấy không lạnh ạ.”

Nói xong, Đậu Nhỏ trực tiếp ôm lấy cánh tay Uất Trì Kim: "Ông cổ ngoại, Đậu Nhỏ vừa rồi không vào là bởi vì nhìn thấy ông cố ngoại đang nói chuyện nha, cho nên không có đi vào quấy rầy ông cố ngoại~"

"Ngoan. Uất Trì Kim rất vui mừng khi Đậu Nhỏ hiểu chuyện thông cảm như vậy, bây giờ ở chung lại càng cảm thấy con bé Mộc Tử dạy đứa nhỏ này thật sự quá tốt. Ông ta mặc dù đang ở vị trí cao, nhưng cục bông dễ cưng như này thực sự đã nhìn thấy rất nhiều. Cho dù là con cháu của một doanh nghiệp lớn, vậy thì bề ngoài thoạt nhìn cũng ngoan hiền nhu thuận, tuy rằng sẽ có lễ phép chào hỏi mọi người, nhưng trong đáy mắt căn bản là mang theo sự không kiên nhẫn với sự ghế t.

Mà có những người chỉ nhìn vẻ bề ngoài như thế, thật giống như một cỗ máy vậy.

Nhưng Đậu Nhỏ không giống như vậy. Cậu bé chào hỏi với chúng ta, lúc nói chuyện với chúng ta đáy mắt tràn ngập vẽ hoạt bát cùng nghiêm túc, làm cho chúng ta căn bản không cách nào bỏ qua từng câu nói của cậu nhóc này, giữa lúc nói chuyện cũng vô cùng lưu loát thoải mái, bất kể chúng ta nói cái gì, đứa nhóc này luôn luôn có thể trả lời được, mỗi lần là ngoài mong đợi của bạn.

Thậm chí có vài thứ người không biết, mỗi lần đều có thể khiến chúng ta bất ngờ.

Cháu cổ ngoại của mình lanh lợi thông minh như vậy, Uất Trì Kim ngoại trừ vui mừng, vẫn là rất mừng rỡ.

Nếu như tài sản và tập đoàn của ông ta, nếu như Dạ Mạc Thâm không muốn để lại cho cháu cổ ngoại của ông ta, như vậy thì... Ông ta có thể để lại cho cháu cố ngoại của mình thôi.

Một khi ý tưởng bắt đầu hình thành trong tâm trí của ông ta, thì chính là không thể không làm được.

Uất Trì Kim hiện tại đã có loại tính toán này, lúc trước ông ta còn đang lo lắng, lúc về già thì những sản nghiệp này phải để lại cho ai?

Lúc tìm được Dạ Mạc Thâm ông ta rất mừng rỡ, cho rằng đổi tên cho anh là có thể khiến cho anh ở lại thay mình tiếp quản những sản nghiệp này, không ngờ tới cuối cùng ông ta vẫn phải về nước.

Cho nên lúc này Uất Trì Kim lại bắt đầu lo lắng, thẳng đến khi hình thành ý tưởng để cho Đậu Nhỏ kế thừa những sản nghiệp này, Uất Trì Kim mới cảm thấy những điều mình lo lắng cuối cùng cũng có điểm dừng rồi.

Cho nên khi Dạ Mạc Thâm gọi điện thoại cho ông ta nói muốn đón Đậu Nhỏ về nước, Uất Trì Kim liền nói với anh ý nghĩ này, Dạ Mạc Thâm lúc ấy trầm mặc một lát, mới nói cho ông ta biết. “Cháu và Mộc Tử đều tôn trọng ý kiến của Đậu Nhỏ, mặc dù thắng bé là một đứa trẻ, nhưng lại có năng lực tư duy độc lập. Cho nên ông cổ ngoại có thể thương lượng với thằng bé một chút, nếu thằng bé đồng ý sau này sẽ kế thừa. Vậy cháu và Mộc Tử cũng không có ý kiến gì nữa.

Dù sao con đường trưởng thành sau này chính là do chính cậu bé lựa chọn.

Ba mẹ không có quyền can thiệp nữa. Miễn là cậu bé không sa ngã là được.

Vì thế chuyện này Dạ Mạc Thâm liền quyết định cùng Uất Trì Kim, sẽ do Uất Trì Kim nói, mà những lo lắng của Uất Trì Kim cũng có nơi có thể gác sang một bên, ắt hẳn là sẽ hứa với Đậu Nhỏ cùng nhau về nước.

Trong công ty của ông ta có người tin tưởng, tạm thời có thể giúp đỡ, có thể về nước ở lại với các cô một thời gian, chỉ cần dành thời gian trở về thăm là được rồi.

“Ông cổ ngoại ơi, chuyện của công ty rất bận

rộn sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play