*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thật là đáng tiếc. Dạ Mạc Thâm cười ẩn ý, cúi người hôn cô.

Khi Hàn Mộc Tử còn đang sững sờ, môi anh đã rời đi.

Cái người này, lại lén lút tấn công cô!

Hàn Mặc Tử che miệng nhìn chằm chằm anh. Một lúc sau, Hàn Mộc Tử bỏ tay xuống khịt mũi không thèm đoái hoài đến anh nữa.

"Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh."

Hàn Mộc Tử nói với Dạ Mạc Thâm rằng Tiểu Nhan muốn mở một cửa hàng. Dạ Mạc Thâm vô cảm đứng ở đó tiếp tục lau tóc, sau khi nghe xong thì gật đầu.

"Vì vậy vào ngày nhà hàng mở cửa, em muốn đến đó."

“Đưa anh đi không?" Dạ Mạc Thâm quay đầu lại, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô.

Hàn Mộc Tử vô thức nuốt nước miếng khi nhìn thấy ánh mắt này của anh.

Cô vốn không định đưa anh đi cùng, dù sao thì Dạ Mạc Thâm cũng đã quên người ta rồi, hơn nữa Chu Tiểu Nhan cũng hy vọng cô tự đi một mình. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt này của anh, Hàn Mộc Tử lại gật đầu.

"Đưa đi..."

Đành vậy...

Ngày hôm sau, Hàn Thanh gọi điện cho Hàn Mộc Tử bảo cô về nhà ăn tối.

Trong lòng Hàn Mộc Tử nghĩ rằng mình đã về nước lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ăn cơm cùng gia đình vì vậy liền đồng ý.

Nhưng cô cũng bắt đầu lo lắng, trước đây anh trai chưa bao giờ hẹn cô ăn cơm, tại sao bây giờ lại hẹn cô ăn cơm? Vừa đúng lúc tối qua Tiểu Nhan nói chuyện nhà hàng với cô?

Lẽ nào hai chuyện này có liên quan đến nhau?

Hàn Mặc Tử vắt óc suy nghĩ, khi nhắc đến chuyện này với Dạ Mạc Thâm, mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt.

"Tình cảm của người khác, em ít can thiệp

thôi."

Vừa nghe xong cô liền khó chịu.

"Cái gì mà ít can thiệp thôi? Em chỉ muốn biết hai huyện này có liên quan gì với nhau hay không mà thôi. Hơn nữa đây cũng không phải người ngoài, Hàn Thanh là anh trai của em còn Tiểu Nhan là chị em tốt của em. Nếu hai người họ thật sự có thể thành đôi thì đó cũng là chuyện tốt."

Dạ Mạc Thâm nhướng mi, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt cô.

Đột nhiên đôi mắt lạnh lùng ấy trở nên nóng như thiêu như đốt, gần như làm bỏng cả khuôn mặt cô.

"Anh... sao đột nhiên anh lại nhìn em bằng ánh mắt như vậy?"

Dạ Mạc Thâm bước đến và giam cô vào vòng

tay.

"Nếu anh trai của em có tình cảm với cô ấy thì sẽ tự mình chủ động, còn nếu không có tình cảm thì người bên cạnh có thúc đẩy thế nào cũng vô ích."

Hàn Mộc Tử: "... Nói như anh từng trải qua

Cô nhỏ giọng tố cáo rồi cụp mắt xuống.

vậy.

Nhưng khi cô vừa cúi đầu xuống, cắm liền bị Dạ Mạc Thâm giữ lấy, sau đó đầu từ từ ngẩng lên theo động tác tay anh.

"Tại sao lại không? Lúc đầu khi anh đi hẹn hò, không phải bà Dạ ở bên cạnh giám sát sao?"

Lúc đầu Hàn Mộc Tử chỉ hơi sững sờ, một lúc lâu sau cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, kinh ngạc nhìn chăm chăm anh.

"Anh, anh... nhớ lại rồi sao?"

Có một nụ cười nhẹ trong mắt Dạ Mạc Thâm.

"Nhớ lại một ít."

"Vậy sao anh không nói cho em biết?"

Nói với cô? Đáy mắt Dạ Mạc Thâm tối sầm: "Muốn khiến em bất ngờ."

Thực tế là anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, rất nhiều việc vẫn chưa nhớ lại được, cộng với việc ký ức bị hỗn độn nên Dạ Mạc Thâm sợ cô sẽ tra hỏi, sau đó sẽ lo lắng.

Bây giờ cô đang mang thai, không thích hợp để bận tâm về chuyện này.

Nghe anh nói muốn tạo bất ngờ cho mình, trong lòng Hàn Mộc Tử cảm động nhưng cũng có chút buồn bực. Nhớ lại khoảng thời gian này, cô biết Dạ Mạc Thầm đã giấu mình chịu đựng rất nhiều đau khổ, không muốn cho cô biết.

Vì không muốn cho cô biết, anh đã bỏ bao công sức. Đã như vậy thì Hàn Mộc Tử cũng sẽ làm theo ý của anh, cả ngày anh làm ra vẻ không có việc gì, vậy Hàn Mộc Tử cũng sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Vẫn sẽ ăn cơm, đi ngủ với anh như bình thường, sẽ cùng nhau đi du lịch, cùng nhau về nhà họ Dạ.

Chỉ cần anh bình phục từng ngày, không có phản ứng quá mức là tốt rồi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy xót xa

trong lòng.

Hàn Mộc Tử đè nén phiền muộn trong lòng, không nhịn được vươn tay ôm lấy cổ Dạ Mạc Thậm, áp trán của mình vào trán của anh.

"Đã là vợ chồng lâu năm rồi, còn muốn bất ngờ gì nữa?"

Cô nhỏ giọng tố cáo, dù sao thì cô cũng sắp sinh đứa thứ hai rồi.

"Vợ chồng lâu năm?” Dạ Mạc Thâm híp mắt, giống như bị từ này làm cho ngạc nhiên, sau khi cẩn thận nhắc lại, trên mặt anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Như thế này mà đã là vợ chồng lâu năm rồi? ít nhất cũng phải đợi đến khi cả anh và em đều bạc đầu."

Đợi đến khi bạc đầu?

Hàn Mộc Tử bừng tỉnh, trước giờ cô chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này. Sau khi nghe Dạ Mạc Thâm nói xong, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh cô và anh đều đã bạc trắng đầu.

Chỉ nghĩ tới đó, trong lòng đã cảm thấy ấm áp, Hàn Mạt Tử nhẹ nhàng xoa xoa trán anh: "Vậy được rồi, muốn cùng nhau bạc đầu thì sau này anh không được phép xảy ra chuyện gì nữa."

"Thưa bà Dạ, tuân lệnh."

Hai người cứ nói chuyện rồi lại hôn nhau, nhưng cuối cùng Dạ Mạc Thâm dừng lại kịp thời. Vừa ra khỏi phòng tắm, chưa tách khỏi Hàn Mộc Tử được bao lâu anh lại đi vào phòng tắm. Hàn Thanh mời cô đi ăn tối, Hàn Mộc Tử không có ý định đưa Dạ Mạc Thâm đi, dù sao bọn họ gặp mặt cũng có rất nhiều điều để nói. Tuy Dạ Mạc Thâm đến thì cũng có gì bất tiện, nhưng Hàn Mộc Tử lo rằng lúc mình nói chuyện với Hàn Thanh sẽ không quan tâm được đến anh.

Lúc đầu Hàn Mộc Tử nghĩ như vậy, sau đó cũng nói như vậy với Dạ Mạc Thâm. Sau khi Dạ Mạc Thâm nghe cô nói như vậy trên đường đi, anh nói thẳng: "Không sao, em cứ nói chuyện của mình đi." Kết quả thì thế nào? Cô nói chuyện với Hàn Thanh, Dạ Mạc Thâm ngồi bên cạnh cô không nói chuyện gì cả, chỉ là cứ một lúc lại nằm lấy tay cô, siết chặt các ngón tay của cô, một lúc lại vén tóc trên má cô ra sau tai, một lúc sửa lại cổ áo của cô.

Thêm một lúc nữa, lại mặc quần áo vào cho

Nguyên nhân thì sao, có đủ loại nguyên nhân.

cô.

Trong hoàn cảnh như vậy, Hàn Mộc Tử còn có thể nói chuyện với Hàn Thanh sao?

Rõ ràng là không.

Mặc dù Dạ Mạc Thâm không nói, nhưng cảm giác tồn tại của anh cực kỳ mạnh. Cuối cùng, Hàn Mộc Tử không chịu nổi nữa, thấp giọng quát Dạ

Mạc Thâm một tiếng.

"Anh đang làm gì vậy?"

Bắt gặp ánh mắt hơi tức giận của cô, đáy mắt Dạ Mạc Thâm tràn đầy ý cười.

"Anh đã làm gì?"

"Không phải lúc đến đây chúng ta đã nói xong hết là em cứ nói chuyện của mình sao?"

“Ừ” Dạ Mạc Thâm gật đầu: “Tiếp tục đi.”

Hàn Mộc Tử: "...Có phải anh cảm thấy mình không nói chuyện thì sẽ không làm phiền đến em phải không?"

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhưởng mày, như thể anh thật sự nghĩ như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Hàn Mộc Tử nghĩ chắc chắn anh sẽ không thay đổi, dứt khoát nắm lấy tay áo của Dạ Mạc Thâm rồi kéo anh đứng dậy: "Anh, em nói với anh ấy vài câu, anh vào phòng làm việc chờ em trước, em có lời muốn nói với anh."

Ánh mắt Hàn Thanh khẽ động, lướt qua khuôn mặt của Dạ Mạc Thâm sau đó gật đầu.

"Được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play