Tuyết Vương Sơn Chủ may mắn tránh được một kiếp âm thầm nhẹ nhàng thở ra, khi nghe Tiêu Nhất Thiên nói cũng rất sửng sốt, Xuân Nhụy vừa tới thủ đô, cũng là lần đầu tiên vào hoàng thành, cô ta không biết sao Tiêu Nhất Thiên lại nói cô ta đến điện Hùng Loan nhưng Sơn Chủ Tuyết Vực lại biết.
Bởi vì Sơn Chủ Tuyết Vực biết ngầm tế đàn phía dưới điện Hùng Loan có gì
Cũng biết có thể làm cái gì.
Mà trong những cao thủ trong nhóm người đông đảo dưới trướng Tiêu Nhất Thiên chỉ có một mình Xuân Nhụy ưu tú nhất, chính là cường giả Nửa bước Minh Cảnh, Tiêu Nhất Thiên nói cô ta đi vào, ý đồ không cần nói cũng biết.
Minh Cảnh.
Tiêu Nhất Thiên đang muốn sáng lập một cường giả Minh
Cảnh mới.
Phải biết rằng, trước tối qua Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh vẫn đang ở nửa bước Minh Cảnh, lợi dụng phệ hồn đại trận, chỉ ngắn ngủi một đêm mà hai người Bọn họ đã có thể liên tục phá cảnh, tiến vào Minh Cảnh, mà Xuân Nhụy lại có căn cơ rất vững, cộng thêm sự giúp đỡ của phệ hồn đại trận, hơn nữa Tiêu Nhất Thiên là cường giả Minh Cảnh xuất sắc tự mình hỗ trợ nữa, nhất định sẽ chắc thắng, không còn lo lắng gì cả...
Suy nghĩ này làm tim Sơn Chủ Tuyết Vực run rẩy một chút, nhìn bóng dáng Xuân Nhụy, trong ánh mắt ngập tràn hâm mộ, nói trong lòng: "Đây là chỗ tốt khi đi theo Tiêu Nhất Thiên sao?" "Mẹ nó." "Ông đây và Hải Vương Đông Tinh hao tổn tâm cơ, không từ thủ đoạn, trăm cay ngàn đẳng mới có đạt tới cảnh giới, vậy mà
Tiêu Nhất Thiên chỉ tùy ý nói một câu đã có thể giúp Xuân Nhụy, khiến Xuân Nhụy tiến được vào Minh Cảnh." "Thứ này còn sướng hơn thứ kia." "Người này còn đáng hơn." "Cho nên... Không được. Lần này trời cho cơ hội tốt, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ lỡ, đùi của Tiêu Nhất Thiên... ông con mẹ nó sẽ ôm luôn..."
Không phải chỉ là Sơn Chủ Tuyết Vực.
Rất nhiều thành viên của Điện Thiên Thần đều đoán được ý của Tiêu Nhất Thiên, nhịn không được hai mắt tỏa sáng, bọn họ vốn lựa chọn gia nhập Điện Thiên Thần, ngoài lo lắng đắc tội Điện Thiên Thần, bị họa diệt thân ra thì Lớn hy vọng nhất đó chính là có thể tiến thêm một bước trên con đường võ đạo, vượt qua hàng rào cách trở ám cảnh viên mãn, theo đuổi đế vương cảnh truyền thuyets kia.
Mà hiện tại Tiêu Nhất Thiên khiến cho bọn họ thấy được hy vọng.
Chuyện này sao có thể không khiến bọn họ kích động được chứ? "Các người cũng đến đây đi."
Lướt qua 95 tầng ngọc thạch, đi đến cổng lớn điện Hùng Loan, Tiêu Nhất Thiên đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn về phía mười lăm thành viên Bạch Ngọc Nữ Quân đứng chung một chỗ, nói: "Đưa Hải Vương Đông Tinh và những thi thể của cao thủ ám cảnh viên mãn đó đến đây." "A?"
Mười lăm thành viên Bạch Ngọc Nữ Quân liếc nhau, hai mặt nhìn nhau, trên khuôn mặt đẹp ngập tràn nghi ngờ, hoàn toàn không biết trong hồ lô Tiêu Nhất Thiên rốt cuộc bán thuốc gì, càng không biết, cũng không biết một cơ duyên rất lớn đang chờ các ô.
Nhưng nếu Tiêu Nhất Thiên đã phân phó như thế, các cô tất nhiên không dám làm trái mệnh lệnh Tiêu Nhất Thiên,
Vì thế... "Vâng."
Mười lăm người nhanh chóng nhận lệnh, nâng Hải Vương Đông
Tinh và những thi thể của các cao thủ ám cảnh viên mãn đó lên, cả quá trình, máu trên các thi thể không cẩn thận dính vào trên quần áo trắng tinh của các cô, khiến các cô ghét bỏ một trận, trên mặt ngập tràn không tình nguyện.
Thấy thế.
Những thành viên Điện Thiên Thần nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến dựng râu trừng mắt.
Không tình nguyện à?
Tôi muốn chửi mẹ các chị gái này rồi đấy, không tình nguyện thì các người nói ra đi, nói lớn tiếng vào, dũng cảm từ chối lòng tốt của điện chủ đại nhân đi.
Tới tới tới đây.
Các người không tình nguyện thì để chúng tôi làm cho, chúng tôi cam tâm tình nguyện ước gì có thể nâng thi thể đấy, mẹ nó, đừng nói nâng, để chúng tôi một người khiêng hai thi thể cũng không vấn đề gì.
Mẹ nó thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào... "Bệnh tâm thần."
Chú ý tới biểu cảm và ánh mắt kỳ lạ của những thành viên Điện Thiên Thần đó, một người phụ nữ mặc đồ trắng nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
Trong nháy mắt,
Sắc mặt già nua của những thành viên Điện Thiên Thần kia lập tức đen lại.
Bệnh tâm thần.
Các người mới bị tâm thần đấy biết không?
Nếu không phải lúc trước đã tự mình cảm nhận được thực kcuj khủng bố của các thành viên Bạch Ngọc Nữ Quân, những lão giả của Điện Thiên Thần đều hận không thể xông lên đánh cho mấy người đó một trận tơi bời. "Đi làm chueyenj của các người đi."
Tiêu Nhất Thiên tất nhiên cũng chú ý tới sự khác thường của những thành viên Điện Thiên Thần đó, vì thế nói: "Nếu thời gian cho phép, các người cũng có cơ hội."
Nghe vậy.
Các thành viên Điện Thiên Thần vốn đang nghiến răng nghiến lợi, cảm xúc lập tức vui sướng hơn. "Đa tạ điện chủ đại nhân."
Sau đó tung ta tung tăng đi thu dọn những ngự lâm vệ còn lại, dựa theo sự phân phó của Tiêu Nhất Thiên nhanh chóng kiểm soát hoàng thành.
Có cơ hội rồi.
Vẫn còn có hy vọng.
Đúng như Sơn Chủ Tuyết Vực và thành viên Điện Thiên Thần nghĩ, Tiêu Nhất Thiên thật sự muốn mượn phệ hồn đại trận để giúp Xuân Nhụy tiến vào Minh Cảnh, hơn nữa giúp mười lăm người phụ nữ áo trắng có tiến thêm một bước. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net
Không còn cách nào khác.
Ai bảo các cô ta là đệ tử thân truyền của Dì Tử Đàn chứ? Bàn về quan hệ hay lòng thành với TIÊU NHẤT THIÊN, các cô ta đều hơn những thành viên của các gia tộc chắp từ ba tỉnh chắp vá thành Điện Thiên Thần, cho nên chuyện tốt như vậy, Tiêu Nhất Thiên tất nhiên cũng muốn ưu tiên suy xét cho các cô ta.
Cò về thành viên Điện Thiên Thần
Chỉ có thể xem vận may thôi, sắp tới quốc chiến rồi, chỉ sợ chưa chắc có đủ thời gian để làm tất cả mọi người được như ý, cho dù có thời gian, máu loãng bên trong tế đàn cũng không chịu nổi nhiều người thay phiên bóc lột như vậy.
Mà sau khi Tiêu Nhất Thiên giải quyết chuyện Hải Vương Đông
Tinh và Sơn Chủ Tuyết Vực, chueyenj đầu tiên là muốn giúp bọn họ tăng thực lực, đúng là chuẩn bị để đối mặt với quốc chiến sắp tới trong mấy ngày nữa. "Đây." "Đây là.."
Cả quãng đường đi theo Tiêu Nhất Thiên vào điện Hùng Loan, đi vào ngầm tế đàn, lúc nhìn thấy trong tế đàn tràn ngập huyết khí nồng đậm và huyết trì thật lớn, Xuân Nhụy và mười lăm người phụ nữ bạch đều sợ ngây người.
Nhìn đến choáng váng.
Sau khi Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh trải qua gần một đêm luyện hóa, huyết khí bên trong ngầm tế đàn lúc này đã nồng đậm tới mức khiến người ta sắp hít thở không thông, mà hoàn cảnh như vậy lại cực kỳ thích hợp để tu hành, cũng khá giống với Kiếm Sơn.
Nhưng mà điều không giống đó là, trong Kiếm Sơn bởi vì có kiếm thiên thần tồn tại nên ngập tràn linh khí, đặt mình trong trong đó làm người ta vui vẻ thoải mái, nhưng ngầm tế đàn lại hoàn toàn tương phản, huyết khí nồng đậm làm không khí ở đây áp lực tới cực điểm. "Thấy được không?"
Tiêu Nhất Thiên chỉ một ngón tay về phía ngọc trụ trong huyết trì tế đàn, nói với Xuân Nhụy: "Ngồi lên trên đi, thử hấp thu huyết khí phát ra từ trong huyết trì đi." "Sau đó biến thành của mình, dồn khí đan điền, bóp chặt vào Minh Cảnh chân chính."
Minh Cảnh...
Nghe hai chữ này, sắc mặt Xuân Nhụy đột nhiên thay đổi, trái tim đột nhiên run lên, lập tức hiểu vì sao Tiêu Nhất Thiên nói cô ta tới đây.
Hóa ra Tiêu Nhất Thiên muốn giúp cô ta phá cảnh...
Mười lăm người phụ nữ áo trắng phía sau cũng hiểu được, đồng thời các cô ta cũng hiểu ra, trách không được mấy ông già Điện Thiên Thần lại có ánh mắt như vậy.
Xem ra đã trách oan bọn họ rồi... "Yên tâm."
Thấy Xuân Nhụy quá khiếp sợ nên có chút chần chờ, Tiêu Nhất Thiên nói: "Tôi rất quen thuộc với phệ hồn đại trận này, tôi sẽ tự mình thay cô trợ trận, nắm chắc tiến vào Minh Cảnh."
Đúng vậy.
Tiêu Nhất Thiên rất quen thuộc.
Nửa năm trước, cũng ở trong ngầm tế đàn này, anh suýt nữa bị Đế Uyên coi như tế phẩm để luyện hóa, cũng ở đây anh tự mình điều khiển phệ hồn đại trận, bảo vệ tính mạng Tô Tử Lam.
Không chút nói quá, thậm chí Tiêu Nhất Thiên còn quen thuộc phệ hồn đại trận hơn cả Đế Khâm, cho dù hiện tại tế đàn huyết trì đã bị Để Khâm phái người cải tạo, nhưng với thực lực hiện tại của Tiêu Nhất Thiên cũng có thể dục dàng khống chế. "Đa tạ quân chủ đại nhân..."
Đối mặt với cơ hội tiến vào Minh Cảnh, mặc dù là Xuân Nhụy cũng không nhịn được hơi mwo màng, cô ta cũng không lập tức bước lên tế đàn, mà chân thành khom lưng hành lễ với Tiêu Nhất Thiên.
Con đường võ đạo ngập tràn khó khăn gian khổ, có thể được quý nhân tương trợ, đây là ân tình rất lớn. "Đa tạ quân chủ đại nhân."
Mười lăm người phụ nữ áo trắng kia cũng nhanh chóng khom mình hành lễ với TIÊU NHẤT THIÊN, Xuân Nhụy là Đại sư tỷ của các cô, bị nhốt trong Nửa bước Minh Cảnh đã lâu, lúc này có hi vọng đột phá bình cảnh, tiến vào Minh Cảnh, tất nhiên các cô tất nhiên cũng vui mừng thay Xuân Nhụy, cũng cực kỳ cảm kích Tiêu Nhất Thiên. "Không cần đa lễ."
Tiêu Nhất Thiên hào phóng cười, thúc giục nói: "Quốc chiến sắp tới rồi, không còn thời gian nữa đâu, mau đi đi." "Vâng."
Xuân Nhụy gật đầu thật mạnh, lần này không có bất kỳ do dự nào nữa, mũi chân chĩa xuống đất thả người lên, vèo một tiếng rồi đạp không bay lên, áo trắng phiêu trên không trung, vững vàng dừng trên ngọc trụ ở tế đàn, sau đó khoanh chân ngồi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tiêu Nhất Thiên lại dùng máu tưới của Hải Vương Đông Tinh, thuận lợi mở phệ hồn đại trận.
Sau đó Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía mười lăm người phụ nữ áo trắng kia, nói: "Sau khi Xuân Nhụy thành công, từng người các người đi lên đi, tranh thủ bước vào nửa bước Minh Cảnh đi, còn về phần có thể được như ước nguyện không thfi tôi không dám bảo đảm, chỉ có thể xem thiên phú và tạo hóa của các người thôi." "Vâng." "Vâng."
Các cô ta nhanh chóng gật đầu, không kìm lòng được năm chặt đôi tay khéo léo, cơ hội hiện ra trước mắt, thành công hay thất bại cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thô..
Tiêu Nhất Thiên dẫn người suốt đêm khống chế hoàng thành, nhưng người ngoài không người biết được, thậm chí cũng không biết tin Để Khâm chết, chỉ biết trong một đêm tất cả người của để thị đều bị Hải Vương Đông Tinh và Sơn Chủ Tuyết Vực bắt vào hoàng thành, không biết sống chết, họa hay phúc cũng khó đoán, những dân chúng đang hoảng loạn trong thủ đô nghe tin này lại càng run sợ. Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Vì thế.
Mưa gió sắp đến rồi, nhiều dân chúng càng muốn rời khỏi thủ đô.
Mà trong hoàng thành lại giống như thùng sắt, dưới sự giám sát của thành viên Điện Thiên Thần, Sơn Chủ Tuyết Vực và một triệu hùng binh của nước Đại Hoa "m thầm" liên hệ nhau, nói chi đối phương cách bố trí binh lực ở ní vạn nhận của quân đội Đại Hạ/
Điện Thiên Thần thành viên lại tương kế tựu kế, tiến hành bố trí binh lực ngược hướng Sơn Chủ Tuyết Vực nói. Thiết lập từng tầng bẫy rập, chỉ đợi đến ngày quốc chiến.
Buổi sáng 8 giờ.
Xuân Nhụy một mình ra khỏi ngầm tế đàn rồi ra khỏi điện Hùng Loan, lúc nhìn thấy cô ta, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, đều sợ ngây người.
Mẹ nó,
Xuân Nhụy cũng không có cố tình che dấu hơi thở khủng bố phát ở trên người mình, cho nên những thành viên Điện Thiên Thần đó tất nhiên có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng cô ta đã phá cảnh.
Cô ta thật sự thành công phá cảnh, trải qua 4 giờ bế quan tu hành ngắn ngủi, cô ta chính thức trở thành một cường giả Minh Cảnh hàng thật giá thật.
Hâm mộ.
Ghen ghét.
Chua xót.
Những lão già Điện Thiên Thần a tựa như uống dấm, tất cả đều cực kỳ chua, đừng nói đến thành viên Điện Thiên Thần, ngay cả Lý Khai Sơn, Phùng Diệc Bang, đám người Tiêu Thiên Thành và lão hòa thượng nhà họ Đoàn ở tình thành cũng không ngoại lệ.
Trong lòng mọi người đều nghĩ..
Ông trời ơi,
Khi nào mới đến lượt tôi thế.
Nhìn điện Hùng Loan vô cùng rộng lớn, bọn họ thật sự trông mòn con mắt...
Thời gian như nước chảy, lặng lẽ rồi biến mất.
Nửa ngày tiếp theo, dường như cách hai tiếng sẽ có một người phụ nữ áo trắng đi ra khỏi điện Hùng Loan, nhưng mà cũng có người vui người sầu.
Ba người Sơn Chủ Tuyết Vực, Hải Vương Đông Tinh, Xuân Nhụy có thể thành công, là bởi vì trước đó bản thân bọn họ đã là cường giả nửa bước Minh Cảnh. Một bộ phận minh kinh trong đan điền đã tương đối quen thuộc với minh mình rèn luyện nên một khi thời cơ đến, nếu được thì phải nắm chắc, thuận lợi phá cảnh, đối với cao thủ ám cảnh viên mãn bình thường mà nói, sao có thể dễ dàng như vậy?
Nếu không toàn bộ cao thủ viên mãn vanh của nước Đại Hạ mấy trăm trước không chỉ có Sói Vương Tiêu Nhất Thiên, Thú Vương Hoắc Mãng, Hải Vương Đông Tinh, "Tứ đại vương" Tuyết Vương Sơn Chủ mới có thể đạt tới nửa bước Minh Cảnh.
Nửa ngày sau, mười lăm thành viên Bạch Ngọc Nữ Quân đã thử hết một lần, nhưng chỉ có ba người thành công đạt tới nửa bước Minh Cảnh, một phần năm xác suất, cực kỳ cao.
Dù sao các cô ta đều không phải là cao thủ ám cảnh viên mãn bình thường, lúc trước đảm chìm một thời gian dài dốc lòng tu hành dưới linh khí của kiếm thiên thần, căn cơ còn tốt hơn cao thủ ám cảnh viên mãn bình thường, trình độ ám kình hùng cũng vượt ха, "Lão hòa thượng."
Sau khi người phụ nữ áo trắng kia đi ra, trên mặt ngập tràn u oán, tất nhiên là không thành công, cô ta đang chờ ở ngoài cửa đại điện, nhìn thành viên của Điện Thiên Thần một vòng, đột nhiên duỗi ngón tay chỉ về phía lão hòa thượng của nhà học Đoạn ở tỉnh thành, nói: "Quân chủ đại nhân nói ông đi vào."
Lập tức,
Ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đều nhất trí nhìn về phía lão hòa thượng kia, trong đầu đều hiện lên nghi vấn: "Con mẹ nó, đồ khốn này là ai?" "Mẹ nó sao ông ta lại là người đầu tiên?" "Ông ta hối lộ à?"
Lúc trước, Tiêu Thiên Thành dẫn đầu người của Thiên Kiếm
Thành phụ trách tỉnh Cam Lan, lấy Phùng Diệc Bang dẫn đầu nhà họ Phùng phụ trách tỉnh Sơn Tế, tỉnh Hà Nam do Xuân Nhụy tự mình phụ trách, cho nên, ngoài Xuân Nhụy chỉ có những người ở tỉnh Hà Nam biết được vì sao Tiêu Nhất Thiên lại lựa chọn lão hòa thượng đầu tiên.
Rất đơn giản.
Lúc trước Tiêu Nhất Thiên treo ấn xuất ngũ, đi ra khỏi ngục giam của đệ tứ Tuyền Thành, nhà họ Đoàn ở tỉnh thành, từ Đoạn Diệc Hồng đến Đoạn Minh Triết, cho đến lão hòa thượng, tổ tôn mấy thế hệ, dường như đều đánh bạc tiền đồ và vận mệnh của nhà họ Đoàn, vẫn luôn không tiếc chút gì phụ tá Tiêu Nhất Thiên.
Sao người khác có thể so sánh với phần giao tình này chứ? "Được rồi." "Nhóc con này quả nhiên không quên lão già này."
Nhìn người phụ nữ áo trắng kia, trên mặt lão hòa thượng lập tức mặt mày hớn hở, sắp cười thành một đóa hoa tươi, trên mặt ngập tràn đắc ý, nghênh ngang đi qua đám người, cả người hiện lên vẻ kiêu ngạo lục thân không nhận, làm gì còn vẻ rụt rè và ổn trọng của đệ tử Phật gia chứ? Đầu trọc lóc, dáng vẻ tùy tiện, muốn bao nhiêu thiếu đánh có bấy nhiêu, khiến những thành viên của Điện Thiên Thần vừa hâm mộ vừa ghen ghét, mỗi người nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhấn đầu ông ta xuống hồ.
Mẹ nó.
Quá không biết xấu hổ.
Quá đáng giận.
Sau khi lão hòa thượng đi vào điện Hùng Loan, dường như tất cả thành viên Điện Thiên Thần đều âm thầm cầu nguyện trong lòng, âm thầm nguyền rủa: Ngàn vạn lần không thể để đồ khốn kia thành công. Nhất định đừng để đồ khốn kia thành công. Để xem sau khi ra đây ông ta còn kiêu ngạo được nữa không..
Trải qua hai tiếng rưỡi dày vò và chờ đợi.
Rốt cuộc.
Tiếng bước chân truyền tới trong lòng mọi người đều đột nhiên động đậy, lập tức giương mắt nhìn lại, chỉ thấy lão hòa thượng đi ra từ điện Hùng Loan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT