Đánh thắng rồi mà không muốn gia nhập Điện Thiên Thần, vậy phải làm thế nào bây giờ?
Nếu như!
Có thể đi vào hang động Kiếm Sơn.
Vậy thì việc tham gia vào Điện Thiên Thần sẽ chỉ là thùng rỗng kêu to, mất đi tác dụng vốn có.
Trái lại!
Nếu đối phương đánh thắng lại không cho người ta đi vào thì xem như là đã đắc tội với tất cả các thế lực bên ngoài Điện Thiên Thần, hậu quả này mặc dù là mười gia tộc lớn của Thành Thiên Kiếm hợp sức lại cũng gánh không nổi!
Vậy nên!
Tất cả những ánh mắt như là hàng vạn mũi tên chuyển từ người Phùng Diệc Bang Diệc Bang sang phía Tiêu Thiên Thành, như muốn nghe lời giải thích của ông ta.
Chỉ thấy!
Ánh mắt của Tiêu Thiên Thành cũng không nhìn về phía Phùng Diệc Bang, đôi mắt híp lại, trầm giọng nói: "Ông chủ Phùng Diệc Bang đã hỏi thì Tiêu mỗ cũng xin trả lời!" "Thật ra!" "Quy tắc rất đơn giản!" "Trong điều kiện không muốn gia nhập Điện Thiên Thần mà muốn tiến vào hang động Kiếm Sơn thì chỉ có một cách, là một mình đánh bại mười cao thủ ám kỳ do mười gia tộc lớn phái ra!" "Chúng tôi ngăn không được!" "Tất nhiên sẽ cho qua."
Nghe vậy.
Con ngươi của Phùng Diệc Bang Diệc Bang cũng bỗng co rụt lại!
Đậu xanh!
Đánh mười người sao?
Mười gia tộc lớn của Thành Thiên Kiếm đều có cao thủ ám cảnh viên mãn canh giữ, một người mà đánh lại hết mười người gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Trừ khi là có cường giả Minh cảnh xông đến.
Hoặc ít nhất là cường giả nửa bước minh cảnh mới có thể làm được.
Nhưng mà.
Tìm khắp đất nước này thật sự có mấy cường giả minh cảnh? Có mấy người nửa bước minh cảnh? Nếu như người đó tới thật thì sợ là mười gia tộc lớn nhất của Điện Thiên Thần hẳn còn không kịp nịnh bợ, vốn không dám ra tay.
Vậy nên!
Vậy nên đây là một một lời biện minh nghịch lý, người có thể làm được sẽ không tới, còn những người ở đây vốn dĩ không thể làm được. Đây chính là chỗ khôn khéo nhất của Tiêu Thiên Thành. Quy tắc tao đã ra xong rồi, cơ hội á, tao cũng đã cho mày nhưng mà nếu mày không có bản lĩnh đó, chính mày không làm được!
Vậy thì thật ngại quá, không gia nhập Điện Thiên Thần, vậy thì cút đi cho tao. "Ông chủ Phùng Diệc Bang còn vấn đề gì khác không?" Cho dù đối mặt với người đứng đầu của gia tộc lớn nhất tỉnh Sơn Hành thì Tiêu Thiên Thành cũng biểu hiện vô cùng cường thế. Không còn cách nào khác, ai bảo nhà họ Phùng của tỉnh Sơn Hành và bà và nhà họ Cao của tỉnh Đông Hà là thù chứ không phải là bạn. Tiêu Thiên Thành đã lựa chọn bắt tay với nhà họ Cao tất nhiên sẽ không hy vọng xa vời là đồng thời phải giữ gìn mối quan hệ tốt với nhà họ Phùng. "Có!" pdb cũng hỏi tiếp: "Nếu như đánh bại hết 10 gia tộc lớn nhất có thể kiếm được bao nhiêu vị trí hang động của Kiếm Son?"
Đánh thắng hết?
Nghe được những lời pdb nói, trong đám người nhất thời vang lên tiếng thổn thức, tất cả những người xung quanh đó đều nhìn về phía pdb bằng ánh mắt đầy kinh ngạc và coi thường.
Đậu xanh!
Đùa gì thế?
Một người đánh 10 người?
Ông con mẹ nó thật sự có bản lĩnh đó thì đánh thử cho tôi xem? "Thế nào?" “Chẳng lẽ ông chủ nhà họ Phùng muốn thử một chút?" "Ha ha!" Ngược lại Tiêu Thiên Thành lại cười ha hả thuận miệng nói: "Nếu như thật sự ông chủ Phùng có thể thành công thì có thể tùy ông lựa chọn!"
Đáng với 10 gia tộc!
Lớn nhất!
Lỡ như thành công vậy thì 81 hang động của Kiếm Sơn tùy ý chọn!
Muốn chọn nào cũng được! “Được!” pdb gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi"
Lời mà Tiêu Thiên Thành nói không chỉ có pdb hiểu, tất cả mọi người ở đây đều hiểu lời mà Tiêu Thiên Thành nói, nhưng mà không có bất cứ ai ngây thơ cho rằng có người có thể đánh bại tất cả cả 10 gia tộc lớn nhất của Thành Thiên Kiếm. Các vị còn có vấn đề nào khác không?”
Tiêu Thiên Thành đưa mắt nhìn lên người pdb sau đó lại nhìn về phía biển người mênh mông hỏi một tiếng, không thấy có ai đưa ra câu hỏi gì, ông ta mới chuyển sang chủ đề khác nói: “Quy định thứ nhất là quy định với tế thần Kiếm Sơn” “Quy định thứ hai!” “Là đối với Thành Thiên Kiếm." “Từ hôm nay trở đi bất cứ người ngoài nào dám đi vào trong Thành Thiên Kiếm ra tay giết người, ức hiếp người của Thành Thiên Kiếm chúng ta, như vậy thì mặc kệ người đó có thân phận gì, bối cảnh gì. Mười gia tộc lớn của Điện Thiên Thần chắc chắn sẽ lấy tính mạng của người đó. Tất cả những dân chúng trong Thành Thiên Kiếm đều là hậu duệ Của Thiên Thần. Bảo đảm an toàn của bọn họ chính là lẽ dĩ nhiên."
Xôn xao!
Sau khi Tiêu Thiên Thành công bố quy định của Thành Thiên Kiếm xong, tiếng hô vang dội ở bốn phía truyền tới từ biển người mênh mông.
Tiếng khen ngợi không ngừng nghỉ truyền đến!
Tất cả những người dân trong Thành Thiên Kiếm đều vô cùng cảm động đến rơi lệ, nhưng mà chưa đợi bọn họ vui mừng xong thì Tiêu Thiên Thành lại đánh thêm một hồi trống khiến tinh thần của mọi người trở nên càng hăng hái. Ngay sau đó lại công bố một quy tắc mới cuối cùng: "Kiếm Sơn động tổng cộng 81 vị trí, trước đó tất cả mọi vị trí đều bị những gia tộc lớn chia ra, không còn vị trí nào cho những gia tộc nhỏ và vừa, người bình thường lại càng không thể tham dự vào. Bây giờ, Tiêu Thiên Thành tôi tuyên bố!" “Từ lễ tế Thần năm nay." “Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ giây phút này tầng trời thứ nhất và tầng trời thứ hai, tổng cộng có 18 vị trí hang động, toàn bộ dùng để giúp đỡ những gia tộc nhỏ và vừa và dân chúng trong Thành Thiên Kiếm” "Chỉ cần con cháu của mọi người có tiềm lực kích hoạt huyết mạch đều có thể ghi danh tham gia, do mười gia tộc lớn nhất Điện Thiên Thần cùng tuyển chọn, không hề có bất cứ điều kiện nào khác, không cần phải nộp bất cứ lệ phí nào...
Rầm! Nếu như mục Tiêu Thiên Thành công bố điều thứ hai để là một điều chấn động lớn vậy thì đều thứ ba này tuyệt đối là một quả bom nặng ký.
Khi lời nói vừa xong, tất cả dân chúng của Thành Thiên Kiểm đều trực tiếp bùng nổ.
Phải biết rằng lễ tế thần mặc dù là ngày lễ chung của tất cả dân chúng trong Thành Thiên Kiếm, nhưng trước đó 99,99% người dân của Thành Thiên Kiếm chỉ có thể tham gia cho vui, giống như là đến xem một câu chuyện cười, hoàn toàn không có tư cách tham gia vào.
Nhưng bây giờ Tiêu Thiên Thành lại nói tầng trời thứ nhất và tầng trời thứ 2 của Kiếm Sơn có tổng cộng 18 vị trí, tất cả đều tặng miễn phí và vô điều kiện cho những gia tộc nhỏ và vừa và cả dân chúng bình thường sử dụng.
Chuyện này sao có thể không khiến cho bọn họ sợ hãi, sao mà không thích cho được chứ?
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lý Khai Sơn về Lục Băng Hàn đang đứng trên dưới lôi đài xám lạnh cũng bị câu nói của Tiêu Thiên Thành làm cho vô cùng kinh ngạc. Lúc đầu Ibh vẫn cho là Tiêu Thiên Thành hợp tác với mỗi gia tộc lớn của Thành Thiên Kiếm là vì tư lợi cho bản thân, là muốn độc chiếm Kiếm Sơn có mưu đồ gây rối, là lòng lang dạ thú. Vậy nên lục Băng Hàn không hề tham dự vào đó, nhà họ Lục ban nãy còn là cái gai trong mắt, cứ như phải bị loại trừ thì mới sảng khoái.
Nhưng mà Tiêu Thiên Thành liên tiếp công bố 3 quy định này, khi nghe xong thì sao lại cảm thấy là đang mưu cầu phúc lợi cho dân chúng của Thành Thiên Kiếm? lẽ nào trước đó đã trách lầm Tiêu Thiên Thành?
Không thể không thừa nhận Tiêu Thiên Thành là một người làm chuyện lớn, cách làm việc đều nhìn vào tổng thể. Ông ta dùng hai quy tắc mới đã trực tiếp giành được sự biết ơn thật lòng từ người dân của Thành Thiên Kiếm, vô thức đã che giấu được việc ông ta muốn xây dựng lại Điện Thiên Thần sau đó lợi dụng Điện Thiên Thần để khống chế cả Kiếm Sơn và toàn bộ Thành Thiên Kiếm.
Có mất mới có được!
Thả cá nhỏ bắt cá lớn! "Đậu xanh!" "Con mẹ nó đúng là một lão cáo già!”
Trong một chiếc xe sang trọng trong bãi đỗ xe đối diện, mặt Sói Hồn hết đen lại tránh: "Lão già nhà họ Tiêu ngày không chỉ nói rằng bọn họ là hậu duệ của Thiên Thần, mà lại còn nói rằng tất cả dân chúng trong Thành Thiên Kiếm đều là con cháu của Thiên Thần, vậy là đã trói buộc tất cả các dân chúng của Thành Thiên Kiếm lại với bọn họ!" "Hơn nữa còn dùng lời hứa có hoa không có quả để lấy được sự ủng hộ của tất cả dân chúng trong thành” “Vậy mà chúng ta còn muốn xử lý ông ta!" "Ha ha ha!" “Sợ rằng sẽ thật sự trở thành mục tiêu cho mọi người công kích."
Có hoa không có quả!
Từ này của Sói Hồn thật sự vô cùng chính xác, thật ra, toàn bộ Thành Thiên Kiếm có mấy triệu hộ dân, nhưng mà 18 hang động của Kiếm Sơn đó, người thực sự có thể để được ghi danh cũng chỉ lác đác không có bao nhiêu nhiêu. Có thể nói là chỉ đếm được trên đầu ngón tay. 99% dân chúng của Thành Thiên Kiếm hoàn toàn không có
Cơ hội!
Nhưng mà mà cố tình là!
Mọi người đều cho rằng tôi có thể tôi có thể làm được, việc có thể ghi danh chẳng khác nào việc mua vé số từ thiện mà trúng được thưởng lên tới 180 tỷ, cho dù tỷ lệ nhỏ đến nỗi không thể tính được nhưng vẫn có thể làm cho vô số người mơ mộng hão huyền. Vẫn Mua xổ số không biết mệt, cảm thấy chỉ cần có cơ hội thì miếng bánh từ trên trời rơi xuống này nhất định có thể đập lên đầu mình.
Đây chính là bản chất của con người!
Vậy nên nên dù tất cả mọi người đều kích động muốn chết, hưng phẩn muốn chết, đều vỗ tay một cách điên cuồng. “Rất thú vị!"
Tiêu Nhất Thiên ngồi trong xe nhìn về phía Tiêu Thiên Thành đang đứng trên đôi đài xám lạnh trầm giọng nói: “Dã tâm của Tiêu Thiên Thành vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta lúc trước” “Nếu ông ta đã muốn chơi” "Vậy" “Hôm nay chúng ta chơi với ông ta tới cùng." “Đánh 10 sao?" "Được!" "Tôi thật sự muốn xem thử sau khi bắt đầu khiêu chiến, ai có thể cản được tôi?"
Ngày hôm nay mặc kệ Tiêu Thiên Thành đã nói những gì, đã làm gì, tuyên bố nội quy mới kiểu gì, trái lại ở tất cả những người ngồi ở chỗ này của Kiếm Sơn, Tiêu Nhất Thiến đã quyết định rồi. 5 phút sau!
Sau khoảng 5 phút sau, tiếng reo hò hoan hô như vũ bão của đoàn người mênh mông mới dần dần bình thường trở lại, ai nấy đều nhìn về phía Tiêu Thiên Thành với ánh mắt tràn đầy sự khó tin và kính sợ không thể diễn tả được thành lời. Cứ như là Tiêu Thiên Thành đã trở thành Idol trong lòng của bọn họ, hình tượng trở nên lên tầm cỡ không gì sánh bằng trong lòng bọn họ. "Những chuyện này đều là những việc mà chúng tôi nên làm, mọi người không cần phải cảm ơn. Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Thiên Thần bảo vệ, đã giữ lại kiếm Sơn, phù hộ cho tất cả dân chúng trong thành” "Làm con cháu của Thiên Thần chúng ta có chung một dòng máu, sau này nhất định lại phải bắt tay lại với nhau cố gắng hết sức để khôi phục lại Thành Thiên Kiếm, khôi phục vinh quang vô thượng của Thành Thiên Kiếm! Không làm nhục sự linh thiêng cao cả đời đời của Thành Thiên Kiếm."
Đối mặt với tình cảnh này, Tiêu Thiên Thành cũng có vẻ hơi kích động. Chuyện lớn sắp thành. Siết chặt nắm đấm, ông ta hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn đồng hồ sau đó nói lớn: "Quy tắc mới đã được đề ra!" “Đã đến giờ!” “Bây giờ những người muốn ghi danh vào tầng trời thứ nhất và tầng trời thứ hai có thể đi báo danh, đồng thời nếu muốn tham gia vào Điện Thiên Thần, chấp nhận bài kiểm tra của Điện Thiên Thần đối với người bên ngoài cũng có thể lên sân khấu khiêu chiến rồi."
Nhất thời có không ít những người thuộc dân chúng và gia tộc nhỏ và vừa của Thành Thiên Kiếm lao về phía đối diện báo danh như ong vỡ tổ ổ, rất sợ là một khi đi chậm sẽ mất đi một cơ hội tốt như vậy.
Nhưng mà cho dù là nhà họ Phùng ở tỉnh Sơn Đông hay là nhà họ Ngô ở thành phố Lâm Giang. Những thế lực bên ngoài này lại đứng im không hề nhúc nhích, đối mặt với những quy tắc mới này, họ hiển nhiên là không có bất kỳ ai đồng ý đứng ra ra làm người thí nghiệm đầu tiên. Tất cả đều đứng ở đây quan sát.
Đúng lúc này một người tóc dài đến lưng nhưng vẫn đứng cách Tiêu Thiên Thành bỗng bước lên phía trước một bước, ánh mắt lạnh như bằng trực tiếp nhìn thắng về phía Lý Khai Sơn đang đứng ở dưới lôi đài xám lạnh. “Con mẹ nó hôm qua ông như con rùa rụt cổ ở trong nhà của nhà họ Lục không phải rất kiêu ngạo sao?" "Không phải nói nói ai dám đi vào thì sẽ chỉ có thể chết ở bên trong sao?" "Không phải nói ông đây không có tư cách 1 đấu 1 với ông sao?" "Không phải nói hôm nay nhất định phải leo lên đỉnh Kiếm
Sơn sao?" “Lên đi?" “Có gan thì con mẹ nó ông lên đây khiêu chiến, ông đây mà không lột da của ông ra mới là lạ."
Mao Trường Sinh bùng nổ ổ cơn giận đã nhịn mãi đến bây giờ, hay lắm.
Vậy nên!
Khi thời cơ đã thích hợp, không đợi Lý Khai Sơn lên sân lôi đài khiêu chiến, ông ta đã nhịn không được đứng dậy chủ động khiêu khích Lý Khai Sơn.
Lý Khai Sơn và ông ta liếc nhau một cái.
Ánh mắt va chạm giữa không trung.
Sát ý nồng đậm! "Được!"
Một lát xong Lý Khai Sơn gật đầu, vẻ mặt khinh thường hừ lạnh nói: "Mày đã muốn chết, tao sẽ cho mày được như ý!" Nói xong Lý Khai Sơn bước chân trực tiếp đi về phía nơi đèn Lôi đài khiêu chiến!
Chỉ là là mục tiêu của Lý Khai Sơn cũng không phải là lôi đài phổ thông xám lạnh mà là là lôi đài Huyết Hồng tử thần! Thấy thế Lục Băng Hàn đứng đầu nhà họ Lục lại càng hoảng sợ, vô thức muốn ngăn cản: "Lý tiền bối, ông..."
Nhưng mà bước chân của Lý Khai Sơn vẫn không dừng lại, cũng không để ý đến lời ngăn cản của bọn họ. Trong chốc lát đã đi tới trước mặt Lôi đài huyết hồng. Lòng bàn chân đạp một cái xoay người nhảy lên, trực tiếp nhảy lên trên lồng tử vong!
Lồng tử vong!
Đã vào thì sẽ có một người phải chết!
Thấy cảnh tượng như vậy!
Tất cả những dân chúng không đi báo danh, hai mắt đều sáng lên vô cùng mong đợi.
Trời ạ sắp đánh rồi!
Cuối cùng cũng đã bắt đầu đánh nhau, hơn nữa không chỉ là đánh mà là còn mà còn lại quyết đấu sống chết. "Giết!" "Giết ông ta đi!" "Giết ông ta đi!" Sau sự xúc động trước những quy tắc mới vừa rồi, những người muốn đứng ở phía trung lập, những dân chúng chỉ muốn tham gia cho vui của Thành Thiên Kiếm lúc này đã tập tức thay đổi lập trường, hầu hết tất cả mọi người ở đây đều hò hét cổ vũ cho Mao Trường Sinh, đều muốn làm cho người ngoại lai muốn phá hoại quy củ của Thành Thiên Kiếm bỏ mạng trên Lôi đài.
Mà lúc này nhóm người của hdb cũng mang vẻ mặt nghiêm túc muốn xem thử người thứ nhất thử nghiệm là Lý Khai Sơn, đến cuối cùng có thể tạo thành kết quả như thế nào? "Xem như ông cũng có dũng khí!" Mao Trường Sinh ngẩn ra một chút, ngay sau đó khóe miệng bỗng nổi lên một nụ cười tàn nhẫn.
Lè lưỡi liếm một vòng quanh môi khô, ánh mắt nhìn về phía phía Khai Sơn giống như một con sói độc ác đang nhìn chằm chằm về phía con mồi.
Dứt lời, không hề chần chừ đi theo lên đôi đài.
Tiêu Thiên Thành cũng không ngăn cản.
Tất cả nhưng lão quái vật trong mỗi gia tộc lớn cũng không cản, bọn họ vô cùng hiểu về thực lực của Mao Trường Sinh, là cao thủ ám cảnh viên mãn nên không thể nào có ai đủ khả năng lấy đi mạng sống của Mao Trường Sinh!
Theo như quy tắc!
Khiêu chiến trên lôi đài tử vong Huyết Hồng chỉ có thể dùng tay không, không thể sử dụng bất kỳ loại binh khí và ám khí nào khác, chỉ là dùng thực lực thuần túy để điều mạng.
Két!
Két!
Sau khi Mao Trường Sinh vừa đi vào trong lồng Sinh Tử của lôi đài huyết hồng một tiếng vang chói tai vang lên, cửa sắt của lồng giam tử vong bị người ta đóng lại, đồng thời khi đã bị khóa lại!
Không chết người!
Vậy thì sẽ không mở khóa ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT