Có thể bị giết!

Không thể chịu nhục!

Theo như tính cách của đám người Sói Ảnh, theo kế hoạch của bọn họ lúc trước, nếu trong tình huống biết rõ sẽ phải chết, thì trong thời khắc đám người Ngao Tuấn Thần và sứ đoàn Đại Hoa đang ở trước mặt thì bọn họ đã sẵn sàng cho thân thể tự phát nổ, lợi dụng phấn phật cốt để cùng với đám người này đánh lộn với nhau để chuẩn bị cùng đồng quy vu tận!

Thế nhưng!

Khi bọn họ xoay đầu nhìn về phía Tô Tử Lam, trong mắt của cô ngấn lệ, cắn chặt răng lại lắc đầu với bọn họ, ý bảo họ đừng vội vàng!

Không cần manh động!

Không được làm chuyện điên rồ!

Phải nhẫn nại!

Nhất định phải nhẫn nhịn!

Phải sống!

Sống so với cái gì cũng đều quan trọng nhất!

Trước khi bước ra từ trong phủ Sói Vương, Tô Tử Lam đã nói với bọn họ rằng cô ấy có cách để cứu Tiêu Nhất Thiên. Điều kiện tiên quyết là cần sự phối hợp của bọn họ, cần bọn họ phải sống!

Nếu không!

Tất cả mọi người sẽ chết!

Đây là!

Cũng chính là nguyên nhân duy nhất mà đám người Sói Ảnh đang do dự trong giờ phút này. Bọn họ không sợ chết, nhưng cũng không hy vọng bởi vì sự manh động của mình mà phá hỏng kế hoạch của Tô Tử

Lam! Nếu xông lên thì sẽ đánh mất cơ hội cứu Tiêu Nhất Thiên! "Cô chủ Tô!" "Mời!"

Có vài tên thành viên trong đoàn sứ thần Đại Hoa đi tới trước mặt ba người Tô Tử Lam, Đế Hinh và Sói Đồng, giơ tay ra nói: “Nếu cô Tô không sợ chết, mà lại không muốn hưởng thụ đãi ngộ giống như bọn họ thì xin mời cô lên xe!"

Tô Tử Lam không do dự!

Xoay người!

Đi thẳng đến chỗ một chiếc xe sang trọng, mở cửa xe chui vào trong!

Thật ra!

Chỉ cần Tô Tử Lam nguyện ý, cô có thể lựa chọn kích hoạt giọt huyết tinh của Diệp Ngọc, đồng thời lợi dụng sự mạnh mẽ của dòng máu của Diệp Ngọc và chiếm được linh hồn thì cô sẽ lấy được sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ không tưởng!

Đại khai sát giới!

Ở trước cửa phủ Sói Vương tiêu diệt hết đám Ngao Tuấn Thần và sứ đoàn Đại Hoa!

Nhưng mà!

Tô Tử Lam không thể!

Cô không biết làm sao để thực hiện được chuyện này!

Nguyên nhân rất đơn giản, cô chỉ có mười mấy phút ngắn ngủi, mà trong mười mấy phút này cô phải nghĩ ra cách để cứu viện cho Tiêu Nhất Thiên. Phủ Sói Vương cách Hoàng Thành chừng mười kilomet, nếu cô đại khai sát giới ở chỗ này thì sau khi cô giết người xong, cơ bản cũng không kịp chạy đến Hoàng Thành!

Cho nên!

Trước tiên cô đi đến Hoàng Thành, nghe ngóng tình hình ở chỗ Tiêu Nhất Thiên! “Đưa hai người kia cùng lên đi!"

Sau khi Tô Tử Lam lên xe, ánh mắt Ngao Tuấn Thần nhìn lên người Đế Hinh và Sói Đồng, cười nói: "Bản tướng quân ở trên giường có thể một mình đối phó với ba người!” "Ha ha!" “Đợi bản tướng quân thoải mái xong thì cũng sẽ cho mấy người được sung sướng!”

Nghe thấy thế!

Vẻ mặt Để Hinh và Sói Đồng đều hiện lên sự tức giận. Nhưng hai người lựa chọn tin tưởng Tô Tử Lam, cũng không vội vàng liều mạng với Ngao Tuấn Thần ở chỗ này!

Vì vậy!

Hai người các cô ôm Tô An Nhiên cùng ngồi lên chiếc xe kia với Tô Tử Lam!

Mà Tô An Nhiên!

Từ đầu đến cuối con bé cũng không hề nói bất cứ lời nào, chỉ để yên cho Đế Hinh ôm trong lòng, ánh mắt lặng lẽ nhìn, mà trong đôi mắt ấy đã sớm ướt nhòa, trong đó tỏa ra sự căm hận trước nay chưa từng có! “Đi!” “Trở về Hoàng Thành!"

Hết thảy đều thuận lợi nên Ngao Tuấn Thần rất đắc ý, tự nhiên cũng sẽ không muốn ở lại đây lâu. Bởi vì mục tiêu thật sự của ông ta chính là Để Uyên chứ không phải Tô Tử Lam!

Những chuyện này!

Chỉ là làm để cho Đế Uyên nhìn mà thôi!

Gã ta!

Cũng muốn quay trở lại Hoàng Thành sớm để tùy thời có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo!

Đoàn xe tiếp đón quay đầu, hướng phía Hoàng Thành đi đến. Sự tức giận của người dân ở thủ đô đang tăng vọt, toàn là những tiếng mắng chửi ngập trời. Có người mắng Tiêu Nhất Thiên, có người mắng Tô Tử Lam, có người mắng huyết lang đoàn, có người mắng Ngao Tuấn Thần và sứ đoàn Đại Hoa!

Thậm chí!

Có người còn nhỏ giọng chửi bới hoàng chủ Đế Uyên!

Trong đám người!

Sắc mặt đám người Lý Khai Sơn và bốn đại gia tộc rất nghiêm trọng, trơ mắt nhìn Tô Tử Lam bị bắt, nhất là phải trơ mắt nhìn Sói Hồn bị xiềng xích trong một chiếc xe sang trọng phía sau. Bị đưa đi phía trước!

So với Tô Tử Lam thì bọn họ càng chú ý đến Sói Hồn hơn!

Bởi vì!

Trong tay của Sói Hồn có thuốc giải của bọn họ! "Đi theo sau!”

Lý Khai Sơn nghiến răng nghiến lợi giơ tay lên, lập tức đưa theo đám người của bốn gia tộc lớn bám theo đoàn xe. Mặc dù họ không dám xông ra cướp người nhưng cũng không muốn ngồi không chờ chết!

Cho nên!

Chỉ có thể dựa theo tình hình để hành động!

Ngược lại!

Tận mắt chứng kiến Đế Hinh ôm Tô An Nhiên ngồi vào trong xe, tận tai nghe thấy Ngao Tuấn Thần tuyên bố sẽ gây khó khăn cho Sói Đồng, trong đám đông, khuôn mặt Đế Tiêu đã trở nên tái mét. Nhưng ông ta cũng không đi theo đoàn xe đi đến Hoàng Thành mà biến thành một cái bóng gấp gáp chạy đi một hướng khác, trong nháy mắt đã biến mất ở trong đám người đang tấp nập trên phố!

Đó là!

Hướng đi đến phủ của Lục hoàng tử...

Lúc đó!

Trong Hoàng Thành!

Bên trong tế đàn bên dưới điện Hùng Loan! Đúng như Ngao Tuấn Thần dự đoán, tất thảy mọi thứ ông ta làm ở trước phủ Sói Vương, thật ra là để theo dõi chỗ này của Để Uyên!

Chỉ thấy!

Một bức tường của tế đàn trong lòng đất đã nứt ra hai bên, lộ ra một màn hình rất lớn!

Mà trên màn hình đang hiện lên chính là tình hình ở trước cửa phủ

Sói Vương!

Nói cách khác!

Có người đã quay lại tình hình của phủ Sói Vương, đồng thời truyền đến trên màn hình lớn ở bên này. Để Uyên không ra khỏi tế đàn, chỉ cần yên lặng ngồi đâu đó cũng có thể quan sát tình hình trước phủ Sói Vương đang được phát trực tiếp!

Tiêu Nhất Thiên!

Đương nhiên cũng nhìn thấy!

Trái qua một đêm ngâm trong máu loãng, lúc này cơ thể Tiêu Nhất Thiên đã trở nên phù thũng, Minh kình trong đan điền cũng đã khôi phục được không ít. Nhìn thấy Ngao Tuấn Thần hoành hành ngang ngược ở trên màn ảnh lớn, nhìn thấy ánh mắt đẫm lệ mông lung và vẻ mặt tiều tụy của Tô Tử Lam, nhìn thấy tình cảnh đám người Sói Ảnh bị thương và bị trói, nhìn thấy trong mắt Tô An Nhiên chất chứa sự căm hận chưa từng có...

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên!

Giống như đang bị điên cuồng thiêu đốt bởi một ngọn lửa giận đang cháy hừng hực!

Giữa hai hàng lông mày!

Xuất hiện sát ý lạnh như bằng! "Tên!" "Khốn!" “Khiếp!”

Âm thanh trầm thấp truyền ra từ kẽ răng. Lúc đầu, Tiêu Nhất Thiên cho rằng đối thủ của anh chỉ có mình Đế Uyên, cho nên anh mới hợp tác cùng với Hoắc Linh Lung, tạo ra kế hoạch chuyên đối phó với Đế Uyên!

Nhưng mà!

Có nằm mơ anh cũng không ngờ, Ngao Tuấn Thần sớm không tới muộn không tới, lại trong lúc mấu chốt này đưa sứ đoàn Đại Hoa đến Hoàng Thành, bàn chuyện dừng chiến đấu với Đế Uyên!

Thế nên!

Mới làm cho mấy người Tô Tử Lam bị liên lụy!

Phải chịu nỗi nhục lớn như vậy!

Đồng thời!

Tính mạng bị nguy hiểm! "Sao hả?” “Không chịu nổi điều này sao?” "Ha ha!"

Để Uyên ngồi trên trụ ngọc chính giữa tế đàn, cười nói: “Bổn hoàng vì cậu mà chuẩn bị trò hay ở phía sau!" “Tưởng tượng một chút đi!” "Cậu ở thành phố này là vật tế cho bản hoàng, bị bổn hoàng hút máu của cậu, hút khô đan điền Minh kình trong người cậu, rồi cậu sẽ từ từ biến thành một cái xác khô, chết từng chút từng chút một!” "Trong lúc cậu đang chờ chết!” "Còn có thể nhìn thấy chiến hữu của mình bị kẻ thù của cậu giết chết từng người từng người một. Có thể nhìn thấy vợ mình và bạn bè mình bị kẻ thù của cậu giết chết người này xong lại giết tiếp người khác.." "Phương pháp tử vong độc đáo này chỉ phù hợp với thân phận Sói Vương Bắc Kỳ là cậu thôi!" "Như thế mới có thể hóa giải được mối thù trong lòng bốn hoàng!" “Mới có thể bù đắp cho tội nghiệt mà mẹ ruột của cậu đã phạm phải!” "Nếu con trai của tôi ở dưới suối vàng biết được thì nó cũng có thể nhắm mắt được!" "Bởi vì!" “Cậu sẽ chết còn thê thảm hơn nó!"

Dứt lời!

Đế Uyên không cho Tiêu Nhất Thiên bất kì cơ hội nào để nói chuyện, đột nhiên vươn tay phải ra, cách không khí vươn đến chỗ Tiêu Nhất Thiên, theo một loạt tiếng nước chảy rào rào, máu loãng văng khắp nơi, cả người Tiêu Nhất Thiên bị ông ta lôi thẳng từ trong hồ máu ra!

Sau đó!

Giơ tay phải lên, giơ cao khỏi đầu, giơ Tiêu Nhất Thiên lên khoảng không!

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Một giây sau, xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Không biết Đế Uyên đã khởi động cơ quan gì đột nhiên một đám rễ cây màu đỏ chui ở lề tế đàn ra, trông giống như xúc tu, từ bốn phương tám hướng đâm về phía Tiêu Nhất Thiên đang bị Đế Uyên giữ trên đỉnh đầu!

Tâm hơn chục cái!

Hơn nữa!

Những gai nhọn này và tế đàn đều giống nhau, chúng đều được tạo ra từ ngọc thạch, bên dưới to chừng cổ tay của một đứa bé, còn mũi nhọn lại như một cây kim rất mảnh mai, còn bên trong con mẹ nó lại rỗng không!

Giống như là

Kim tiêm thường dùng trong bệnh viện dùng cho ống tiêm hoặc kim châm để châm cứu!

Nhưng!

Giống như tế đàn cũng là kiểu luyện long đỉnh cỡ rất lớn, mười cái gai nhọn này cũng giống như những mũi kim tiêm đặc biệt lớn!

Phụt!

Phụt!

Phụt! Phụt! Phụt!

Chỉ trong chớp mắt, mười cái gai nhọn đó từ bốn phương tám hướng đồng loạt đâm rách da thịt Tiêu Nhất Thiên, đâm vào bên trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên!

Có cái!

Đâm vào hai chân Tiêu Nhất Thiên!

Có cái!

Đâm vào hai bên đùi Tiêu Nhất Thiên!

Có cái!

Đâm vào hai bàn tay Tiêu Nhất Thiên!

Có cái!

Đâm vào hai cánh tay Tiêu Nhất Thiên!

Còn có hai cây!

Đâm vào trước ngực và dưới bụng Tiêu Nhất Thiên!

Vào thịt!

Vào sâu chừng năm centimet!

Sau đó!

Đế Uyên chậm rãi thả lỏng tay, mà Tiêu Nhất Thiên bị mười cái gai nhọn đó mạnh mẽ treo giữa không trung cố định ngay trên đỉnh đầu của Đế Uyên!

Rất nhanh!

Máu tươi đã chảy từ trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên ra, chảy xuôi bên trong phần rỗng của mười cái gai nhọn. Chảy xuống, chảy xuống, cuối cùng từ góc độ bất đồng chảy vào trong đá ở rìa tế đàn ngọc!

Đế Uyên đã từng nói!

Chỉ có máu tươi của cường giả minh cảnh thì mới có thể đúng thời điểm nuôi dưỡng trong phệ hồn đại trận!

Cũng chỉ có!

Huyết mạch mạnh mẽ và Minh minh rất mạnh của Tiêu Nhất Thiên mới có thẻ giúp ông ta chữa trị được đan điền bị hư hại của chính mình!

Vì vậy!

Máu của Tiêu Nhất Thiên đang chảy xuôi theo mười gai nhọn, chảy không ngừng vào tế đàn ngọc thạch. Vốn là một khối ngọc thạch trong suốt, dần dần bị nhuộm màu, giống như bị máu của Tiêu Nhất Thiên nhuộm hết, lại mơ hồ phát ra ánh sáng màu đỏ máu!

Trông thấy cảnh tượng như vậy!

Ngay cả Ám Dạ Quỷ Vương đang đứng cách xa tế đàn cũng không kìm được có chút kích động, mở miệng nói: “Chúc mừng hoàng chủ bệ hạ, như ngài mong muốn, phệ hồn đại trận đã được kích hoạt rồi!"

Nói cách khác!

Đế Uyên đợi suốt mấy đêm, chỉ để xác định xem trong máu của Tiêu Nhất Thiên có bị Hoắc Linh Lung âm thầm hạ độc hay không, lại nhân cơ hội Ngao Tuấn Thần bắt Tô Tử Lam, cuối cùng ông ta cũng có thể ra tay với Tiêu Nhất Thiên!

Cuối cùng!

Nên bắt đầu ra tay chữa trị đan điền của mình rồi!

Cuối cùng!

Cũng nên bắt đầu rồi sao?

Cả người Tiêu Nhất Thiên bị mười cái gai nhọn đâm vào giữ lơ lửng giữa không trung, nghiên răng nghiến lợi chịu đựng cơn đau truyền khắp cơ thể truyền đến tim. Cúi đầu liếc nhìn đàn tế ngọc đang dần dần nổi lên màu hồng, anh hít một hơi thật sâu, trong lòng cũng có chút kích động!

Bởi vì!

Anh chịu đựng nhiều gian khổ như vậy, gặp phải nhiều đau khổ như thế, đợi một mạch từ Nam Cương đến thủ đô!

Đợi đúng ngày hôm nay!

Đợi!

Chính là Để Uyên cướp đoạt máu của anh! Thời khắc ông ta hấp thụ Minh kình!

Thật ra!

Dự đoán trước đó của Ngao Tuấn Thần không hề sai. Trong Minh kình của Tiêu Nhất Thiên đúng là bị Hoắc Linh Lung giấu độc!

Minh kình tàng chứa độc!

Chuyện Hoắc Linh Lung làm cho người ta giấu độc trong cơ thể lần này là thủ đoạn đặc biệt. Thủ đoạn này cũng là lần đầu tiên Hoắc Linh Lung sử dụng. Đừng nói là thành viên sứ đoàn Đại Hoa chưa bao giờ nghe, cho dù là hoàng chủ Đế Uyên cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đó!

Hồ máu tế đàn chỉ có thể nhận biết được độc trong máu của Tiêu Nhất Thiên nhưng lại không thể nhận biết được độc Tiêu Nhất Thiên giấu trong đan điền Minh kình!

Điều này!

Cũng là do Hoắc Linh Lung muốn Tiêu Nhất Thiên hợp tác, dám lấy tính mạng của mình ra làm tiền đặt cược, vung tay lên, dám ra tay chỗ có sức mạnh của Đế Uyên! Hoắc Linh Lung giấu độc ở trong đan điền Minh kình của Tiêu

Nhất Thiên, đây là chuyện cô ta đã nghiên cứu chế tạo nhiều năm ở

Nam Cương, thí nghiệm lặp đi lặp lại nhiều lần, cố ý nhắm vào đan điền đang bị hư hại của Đế Uyên mà luyện chế ra được!

Cho nên!

Trước mặt Ngao Tuấn Thần mặc dù trúng độc của Tiêu Nhất Thiên, thế nhưng gã ta cũng không phải cao thủ minh cảnh, đan điền cũng chưa mở, cho dù bị trúng độc cũng sẽ không mất mạng, nhanh chóng có thể ép độc ra ngoài!

Thế nhưng

Đế Uyên không giống như vậy!

Chỉ cần ông ta chiếm đoạt một lượng lớn Minh kình của Tiêu Nhất Thiên, hút Minh kình chứa độc của Tiêu Nhất Thiên vào trong đan điền của mình để luyện hóa, như vậy thì, ông ta còn nghĩ đến chữa trị được đan điền sao?

Nằm mơ!

Đan điền bị hư hại ban đầu của ông ta sẽ bị phá hủy hoàn toàn! "Quỷ tiên sinh!”

Lúc này, Để Uyên đang chìm đắm trong sự vui mừng và đắc ý vì chuyện lớn sắp hoàn thành, hoàn toàn không nghĩ đến vào giờ phút này Tiêu Nhất Thiên sẽ không có bất cứ cơ hội nào để trở mình, ông ta xoay đầu nhìn về phía Ám Dạ Quỷ Vương, nói: “Chuyện lớn này liên quan đến tính mạng của tôi!" "Cho nên!" "Vẫn phải làm phiền quỷ tiên sinh thay tôi bày kế sách, dẫn đầu ngự lâm vệ bảo vệ cửa vào của tế đàn, nhìn chằm chằm vào đoàn sứ thần Đại Hoa, đề phòng bọn họ giở trò, nhân cơ hội phá hoại. Ở thời điểm quan trọng phá hỏng trận chiến cuối cùng của bổn hoàng!"

Để Uyên không ngốc!

Ngao Tuấn Thần sớm không tới, muộn không tới, hết lần này đến lần khác nhân lúc Tiêu Nhất Thiên bị bắt, ông ta cần chữa trị đan điền, dần đầu chừng hai mươi cao thủ viên mãn cảnh đến bàn chuyện đình chiến, rõ ràng đã có được tin tức gì đó, ắt có dụng ý khác!

Cho nên!

Không thể không phòng! “Xin hoàng chủ bệ hạ cứ yên tâm!"

Ám Dạ Quỷ Vương trầm giọng nói: "Trừ khi bước qua xác tôi, nếu không kẻ nào cũng đừng mơ tiến vào phá hỏng kế hoạch của ngài được!”

Nói xong!

Ám Dạ Quỷ Vương xoay người đi ra, mở cửa sắt của tế đàn, đi ra ngoài không chút do dự!

Mà lúc này!

Trong Hoàng Thành, mấy trăm ngự lâm vệ bị chia làm ai tốp!

Một tốp!

Do Ám Dạ Quỷ Vương dẫn đầu, tập hợp ở lối vào tế đàn trên mặt đất, chuyên phụ trách canh giữ và bảo vệ an toàn cho tế đàn bên dưới!

Một tốp khác!

Do đại thống lĩnh dẫn đầu, chuyện phụ trách chú ý quan sát nhất cử nhất động của Ngao Tuấn Thần và đoàn sứ thần Đại Hoa!

Nhưng mà!

Sợ rằng kẻ có lòng dạ thâm sâu như Đế Uyên và Ám Dạ Quỷ Vương có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, đại thống lĩnh Yến Đông

Dương được Để Uyên rất tin tưởng thế mà lại là gián điệp nằm vùng của Đại Hao gài trong Hoàng Thành!

Thật không nghĩ tới!

Về chuyện tuyệt mật Đế Uyên bị hư hại đạn điền và chuyện Đế Uyên bắt giữ Tiêu Nhất Thiên, cần mượn dòng máu cường đại của Tiêu Nhất Thiên để chữa trị đan điền của mình, tất cả đều do Yến Đông Dương tiết lộ cho nước Đại Hoa!

Hån ta!

Yến Đông Dương!

Mới thật sự chính là kẻ nghịch tặc phản quốc không hơn không kém!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play