Đúng như Lâm Thanh Uyển phân tích trước đó, mấy năm qua Tiêu Nhất Thiên ở chiến trường Bắc Cảnh chống cự nước Đại Hoa xâm lấn, chiến công vô số, truy sát không biết bao nhiêu binh tướng nước Đại Hoa! Với nước Đại Hạ mà nói, Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn xứng đáng là anh hùng!

Nhưng mà!

Với nước Đại Hoa mà nói!

Tiêu Nhất Thiên lại là đại ma đầu chính cống, là đinh trong mắt của bọn họ, gai trong thịt bọn họ, khiến bọn họ như nghẹn ở cổ họng, như có gai ở sau lưng!

Hận thấu xương!

Muốn trừ cho thống khoái!

Nhất là Ngao Tuấn Thần, sao gã ta có thể buông tha vợ và con gái của Tiêu Nhất Thiên. Còn có những thành viên của đoàn Huyết Lang đã từng đồng sinh cộng tử với Tiêu Nhất Thiên trên chiến trường Bắc Cảnh?

Giết người!

Đã không đủ để giải quyết mối hận trong lòng Ngao Tuấn Thần!

Cho nên!

Gã ta muốn thay thế Tiêu Nhất Thiên, cưới vợ của Tiêu Nhất Thiên, để hai mẹ con họ sống không bằng chết! Đồng thời!

Muốn gặp mặt Tiêu Nhất Thiên một lần, để Tiêu Nhất Thiên biết những gì gã ta làm mà lại bất lực, đau đến không muốn sống!

Nghe vậy!

Những ngự lâm vệ canh giữ ở chung quanh điện Hùng Loan vẻ mặt biến đổi, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Ngao Tuấn Thần, sau khi kinh ngạc, trong lòng khó nén vẻ phẫn nộ!

Cho dù như thế nào!

Dù sao Tiêu Nhất Thiên cũng là Sói vương Bắc Cảnh của nước Đại Hạ, dù cho thân phạm trọng tội thì cũng hắn là để cho hoàng chủ Đại Hạ xử trí, chết thì chết, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán!

Khi nào thì đến phiên một tướng lĩnh địch quốc như Ngao Tuấn Thần không chút kiêng kỵ mà nói như vậy trong hoàng thành Đại Hạ, trước mặt hoàng chủ Đại Hạ?

Hơn nữa!

Tội không liên lụy bố mẹ!

Họa không lan tới vợ con!

Hành vi như thế của Ngao Tuấn Thần, thật sự là làm cho người khinh "Ha ha ha.." bi!

Ngao Tuấn Thần vừa dứt lời, hiển nhiên cũng chú ý tới những ánh mắt lạnh như băng của ngự lâm vệ, nhưng gã ta không thèm để ý chút nào mà cùng hai mươi thành viên của đoàn sử của Đại Hoa sau lưng, gã ta, cười to lên!

Không lấy đó làm hổ thẹn!

Còn cho là vinh quang!

Thậm chí!

Có người giơ ngón cái lên với Ngao Tuấn Thần, tán dương: "Ngao tướng quân rộng lượng, không kể hiềm khích lúc trước, thế mà đồng ý chứa chấp vợ con của tướng địch, lòng dạ như thế, chính là tấm gương cho chúng tôi!" "Mạt tướng mặc cảm!" "Đáng tiếc!” "Đáng tiếc!" "Nhà họ Tiêu ở thủ đô sụp đổ, Sói vương Tiêu Nhất Thiên không có gia quyến khác, bằng không chúng tôi cũng có thể bắt chước Ngao tướng quân, làm việc thiện tích đức...

Anh một lời, tôi một câu!

Lao nhao!

Cực kỳ phách lối!

Để cho mấy người này đứng đây nói như vậy chính là sỉ nhục Đại Hạ! Những ngự lâm vệ đó nghiến răng nghiến lợi, chiến ý dạt dào, đã hơi không nhịn được muốn động thủ giết người, thế nhưng không có mệnh lệnh của Để Uyên thì bọn họ chỉ có thể nhịn! "Được!"

Một lát sau, rốt cuộc giọng Đế Uyên cũng vang lên!

Ngoài điện Hùng Loan lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nghiêng tai lằng nghe, muốn biết đối mặt yêu cầu không biết xấu hổ như thế thì Để Uyên sẽ có thái độ như thế nào, sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào! "Tâm ý của Ngao tướng quân, bản hoàng hiểu rõ!"

Chỉ nghe Đế Uyên nói: "Thật ra, trước khi Ngao tướng quân suất lĩnh đoàn sứ của Đại Hoa vào thủ đô. Bản hoàng đã phái người niêm phong phủ Sói Vương, đồng thời đã thẩm tra, vợ và con gái của Tiêu Nhất Thiên và những thành viên của đoàn Huyết Lang đều là vây cánh phản nghịch của anh ta!" "Luận tội!" "Đáng chém!" "Cho nên!" "Nếu như Ngao tướng quân đồng ý chứa chấp mẹ con bọn họ, chẳng khác gì là cho bọn họ một cơ hội sống sót!" "Lúc đầu!" "Chuyện này không ổn!" "Nhưng mà!" "Nể tình những năm này Tiêu Nhất Thiên bảo vệ lãnh thổ cho Đại Hạ, chiến công hiển hách, bản hoàng có thể cân nhắc ân xá, cho vợ con của anh ta một con đường sống.."

Để Uyên nói!

Rất là thấm thía!

Nghe!

Có vẻ như rất có đạo lý...

Nhưng mà!

Những lời đó rơi vào trong tai ngự lâm vệ ở phía ngoài điện Hùng Loan, lại làm cho trái tim của bọn họ không nhịn được mà run rẩy lên, nhất là nghe được hai chữ "ân xá" thì trái tim lạnh giá!

Mẹ nó!

Giao vợ con của công thần của Đại Hạ vào trong tay binh tướng nước đối địch, đồ đần cũng có thể nghĩ ra được, Tô Tử Lam và Tô An Nhiên sẽ đối mặt với kết cục như thế nào!

Cái này!

Gọi là ân xá?

Ý là!

Nếu như Tiêu Nhất Thiên biết, nếu như Tô Tử Lam biết thì ba người nhà bọn họ còn phải cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu tạ ơn sao?

Trái tim băng giá!

Không thể không nói!

Thái độ và quyết định này của Để Uyên khiến những ngự lâm quân vốn nổi giận đùng đùng đó cảm thấy vô cùng đau lòng!

Không nhịn được mà thầm than một tiếng:

Lòng của đế vương, đúng là mẹ nó, cực kỳ tàn nhẫn!

Nhưng mà!

Bọn họ dám giận, cũng không dám nói! "Vậy thì đa tạ hoàng chủ bệ hạ nước Đại Hạ!" "Ha ha!"

Vẻ mặt Ngao Tuấn Thần rất đắc ý, đương nhiên gã ta biết, sở dĩ Đế Uyên đồng ý loại yêu cầu ngang ngược vô lý này của gã ta, hoàn toàn là muốn tạm thời ổn định bọn họ. Tranh thủ thời gian chữa trị đan điền!

Sau đó!

Yến Đông Dương dẫn theo đoàn sứ của Đại Hoa, sắp xếp cho bọn họ nghỉ lại trong một tòa nhà ở phía đông thành. . ngôn tình hài

Bên ngoài tòa nhà!

Có vô số ngự lâm vệ trấn giữ!

Đoàn sứ của Đại Hoa có hai mươi mốt cao thủ ám cảnh viên mãn, uy hiếp thực sự quá lớn, đương nhiên Đế Uyên sẽ không để cho bọn họ thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, đây cũng là nguyên nhân tại sao Đế Uyên muốn giữ bọn họ lại trong hoàng thành!

Một khi bọn họ sinh sự. Chỉ sợ cũng chỉ có ngự lâm vệ trong hoàng thành mới có niềm tin tuyệt đối bắt hết bọn họ!

Nhưng mà!

Để Uyên không biết là chuyện mà tất cả mọi người không có chú ý tới chính là sau khi Yến Đông Dương sắp xếp thỏa đáng cho đoàn sứ của Đại Hoa, trước khi đi thì lặng lẽ nháy mắt với Ngao Tuấn Thần......

Chạng vạng tối!

Sáu giờ!

Mặt trời ngả về tây, ánh tà dương đỏ quạch như máu!

Năm ngàn cấm vệ quân dưới sự thống lĩnh của Ám Dạ Quỷ Vương xuất hiện tại nhà ga thành nam!

Mà lúc này!

Trai qua ròng rä một ngày, mọi người trong thành đều biết tội phán quốc của Tiêu Nhất Thiên, thị dân bách tính chỉ biết bên ngoài, không biết chuyện ẩn sâu trong đó, ba người thành hổ, bàn tán ầm ĩ, thái độ cũng dân chúng rất tức giận!

Sói vương Tiêu Nhất Thiên!

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi thì từ một anh hùng bảo vệ lãnh thổ đất nước rơi xuống thần đàn, nghiễm nhiên trở thành một nghịch tặc mà ai cũng muốn đánh, thậm chí ai cũng có thể giết!

Chung quanh nhà ga, người đồng nghìn nghịt!

Có người!

Kéo hoành phi quảng cáo. Trên đó có viết: Tru sát Sói vương Tiêu Nhất

Thiên, báo thù rửa hận cho thái tử Đế Hạo!

Ác tặc đáng chém, Tiêu Nhất Thiên hẳn phải chết!

Không giết không đủ để tiết sự phẫn nộ của dân chúng, không chết không đủ để giải oán than!

Giết giết giết giết giết giết giết...

Đủ loại bằng rồn, biểu ngữ đủ loại hình dạng. Câu từ tràn đầy lệ khí và ác ý, dường như đột nhiên toàn bộ thế giới đều không chứa chấp được Tiêu Nhất Thiên! "Giết nó!" "Giết nó!" "Giết nó!"

Trong khoảnh khắc khi năm ngàn cấm vệ quân đi ra khỏi nhà ga, trong đám người không biết là ai dẫn đầu, tiếng hò kêu đánh giết lập tức vang lên như sóng gầm!

Tiếng rống rung trời!

Lúc này Tiêu Nhất Thiên đã tỉnh lại, vẫn không thể động đậy, bị người ta đặt ở trên cáng cứu thương, khiêng ra nhà ga, dù cho bị năm ngàn cấm vệ quân bảo vệ kín kẽ ở giữa, dù cho thần trí hơi mơ hồ nhưng anh vẫn nghe rõ được những tiếng nói xung quanh! "Đều muốn giết tôi sao?" "Ha ha!"

Đối với kết quả như thế nào, Tiêu Nhất Thiên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Đế Uyên muốn cho anh chết, đương nhiên sẽ cho anh một cái lý do đáng chết!

Muốn kích động dân ý sao?

Khiến cho dân chúng oán than sao?

Mấy chuyện này!

Tiêu Nhất Thiên không quan tâm. Tất cả đều không quan tâm, bây giờ trong lòng anh chỉ quan tâm tình huống bên Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, chỉ có sự an toàn của các anh em đoàn Huyết Lang!

Trở về!

Cho dù như thế nào, cuối cùng đã trở về! "Vợ!" "An Nhiên!" "Các anh em!" "Chờ tôi, nhất định phải chờ lấy tôi!"

Chỉ cần trở về thì còn có hy vọng xoay người, chỉ cần có thể cứu vợ con của mình và các anh em thì đừng nói mang tiếng xấu là nghịch tặc, dù cho đối đầu với cả thế giới thì đã sao?

Sói vương Tiêu Nhất Thiên!

Chưa bao giờ biết sợ!

Rất nhanh!

Trong tiếng quát mắng như sóng gầm, Tiêu Nhất Thiên bị cấm vệ quân đặt lên xe, lái khỏi nhà ga, chậm rãi đi về phía hoàng thành!

Nhưng mà!

Đám dân đen nghe tiếng mà tới nhiều lắm, bọn họ càng thêm căm hận Tiêu Nhất Thiên. Đâu thể mắng vài câu là buông tha cho Tiêu Nhất Thiên được!

Cho nên!

Năm ngàn cấm vệ quân dẫn theo Tiêu Nhất Thiên vừa mới rời khỏi nhà ga, những thị dân bách tính đó đi theo giống như thủy triều, đuổi theo chiếc xe chở Tiêu Nhất Thiên, không ngừng mắng!

Thậm chí!

Còn có người càng mắng càng hung, cảm xúc mất khống chế, gần như phát điên, giống như đám người điên, nhặt gạch đá vụn ven đường ném, đập tới chỗ chiếc xe chở Tiêu Nhất Thiên!

Thấy thế!

Lập tức có càng nhiều người bắt chước!

Thế là!

Trên đường lớn ở thủ đô xuất hiện một ảnh tượng cực kỳ khủng bố, biển người như thủy triều tiếng mắng như sấm nổ, gạch đá vụn như mưa to từ trên trời rơi xuống!

Ngay cả năm ngàn cấm vệ quân cũng bị tai bay vạ gió, bị tổn thương không ít!

May mà!

Chiếc xe chở Tiêu Nhất Thiên chính là xe sang siêu cấp chuyên dụng của hoàng tộc, cửa kiếng xe cực kỳ cứng cáp, mặc cho gió táp mưa sa cũng không thể phá vỡ được nó! Tiêu Nhất Thiên nằm yên ổn trong buồn xe, nhìn cảnh quần chúng kích động, phẫn nộ bên ngoài buồng xe, không chỉ có không hề tức giận mà ngược lại còn nhếch môi lên, đột nhiên nở "Quỷ Vương đại nhân!" cười!

Tiêu Nhất Thiên cười nói: "Vì tôi, mấy người cũng nhọc công tốn sức quá rồi!” "Có thể bày ra tình cảnh lớn như vậy!” "Ha ha!" "Bây giờ tôi cũng có cảm giác được yêu thương đến phát sợ!"

Từ Nam Cương đến kinh thành, trên đường đi từ đầu đến cuối Ám Dạ Quỷ Vương đều ở bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, một khắc cũng không để cho Tiêu Nhất Thiên rời khỏi ánh mắt của anh ta, có thể thấy được độ quan trọng của Tiêu Nhất Thiên! "Muốn đội vương miện!" "Thì phải chịu được sức nặng của nó!"

Ám Dạ Quỷ Vương cúi đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên một chút. Giọng nói khàn khàn có mấy phần lạnh lùng, khẽ nói: "Trước kia, cậu là Sói vương Bắc Cảnh ai cũng kính ngưỡng, là anh hùng bảo vệ quốc gia, chiến công của cậu loá mắt cỡ nào. Thanh danh của cậu vang dội cỡ nào, khi cậu ngã xuống thần đàn, rơi vào vực sâu thì phải nhận bấy nhiêu đau khổ, gặp bấy nhiêu chỉ trích!" "Chuyện này!" "Chính là hiện thực!" "Chuyện này!" "Chính là tính người!" "Chuyện này!" "Rất công bằng!"

Đúng!

Đạo lý lên cao dễ ngã nặng, hiển nhiên Tiêu Nhất Thiên hiểu rõ, cho nên anh mới có thể thản nhiên như thế, người sống một đời, cây cỏ sống một mùa thu, sống rất thắng thắn, không then với lương tâm là đủ rồi! Còn người khác nói như thế nào thi đâu có quan trọng! "Đến thủ đô!"

Tiêu Nhất Thiên nói sang chuyện khác, thử hỏi: "Bây giờ Quỷ Vương đại nhân có thể nói cho tôi biết tình huống bên trong phủ Sói Vương chưa?"

Trên đường đi!

Tiêu Nhất Thiên đều đang lo lắng cho mấy người Tô Tử Lam, sợ Đế

Uyên sẽ ra tay với bọn họ trước, nhưng Ám Dạ Quý Vương vẫn luôn lång tránh vấn đề này!

Lần này!

Cũng giống vậy!

Ám Dạ Quỷ Vương dời ánh mắt khỏi người Tiêu Nhất Thiên, trầm giọng nói: "Đừng có gấp, cậu sẽ biết ngay thôi!" "Tin tưởng tôi!" "Trong hoàng thành, có người và chuyện vui mà cậu không thể nào tưởng tượng được đang chờ sẵn ở đó, chắc chắn sẽ khiến cho cậu giật nảy cả mình!"

Hiển nhiên!

Ám Dạ Quỷ Vương đã biết được chuyện đoàn sứ thần của Đại Hoa, cũng biết được yêu cầu không biết xấu hổ của Ngao Tuấn Thần!

Bảy giờ rưỡi!

Từ nhà ga ở thành nam đến hoàng thành, lúc đầu chỉ cần đi xe hơn nửa giờ, nhưng bởi vì những thị dân bách tính cản trở, mà phải mất hơn nửa giờ mới tới!

Khi Tiêu Nhất Thiên và Ám Dạ Quỷ Vương ngồi chiếc xe đó vào hoàng thành thì sắc trời đã tối đen!

Trong hoàng thành!

Đèn đuốc sáng trưng!

Yến Đông Dương thống lĩnh ngự lâm vệ và Ngao Tuấn Thần thống lĩnh đoàn sứ của Đại Hoa, đã bày trận chờ sẵn ở đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play