Triệu Đức Phúc nghiêng đầu nhìn mười mấy tên bảo vệ bên cạnh rồi ra lệnh: “Không có sếp ra lệnh thì bây giờ bọn họ vẫn không thể chết được, giữ mạng chó của bọn họ lại, sau đó mới tính tiếp."
"Vâng ạ!"
Mười mấy tên bảo vệ đi tới nhấc Tô Chí Công, Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt lên, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
"Còn hai người."
Kế tiếp, Triệu Đức Phúc đi tới phía sau ghế salon, đưa tay vỗ vào bả vai Trần Thiếu Huy và Trần Nhân Trung rồi nhắc nhở: "Vừa rồi các người nghe thấy những gì thì tốt nhất nên giấu hết vào bụng, nếu như chuyện này truyền ra ngoài từ miệng các người..."
"Ha ha, có lẽ ngày khác tôi sẽ đích thân đến cửa lớn của công ty Huy Hoàng để viếng thăm đấy."
Một câu nói tràn ngập tính uy hiếp!
Vừa dứt lời, Triệu Đức Phúc cũng không đợi Trần Thiếu Huy và Trần Nhân
Trung trả lời đã lập tức xoay người rời đi.
Lý Kim Trường và Vương Bảo Đức theo sát phía sau.
Trong nháy mắt, căn phòng làm việc lớn như vậy chỉ còn lại hai bố con Trần Thiếu Huy và Trần Nhân Trung. Trần Thiếu Huy không nhịn được quay sang hỏi: “Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết nữa."
Trần Nhân Trung khẽ lắc đầu, mặc dù ông ta nhìn thấy toàn bộ quá trình
nhưng đầu óc vẫn rất mơ hồ.
"Vậy cuộc hợp tác của chúng ta và tập đoàn Tô Doãn..."
"Nhà họ Tô xong đời rồi!"
Trần Nhân Trung đứng lên, ông ta cúi đầu liếc nhìn bản hợp đồng đã bị xé nát ở dưới chân, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Nếu như chỉ là một nhân vật lớn ở Thành phố Hải Phòng, cho dù là người giàu có nhất như Phạm Đức Thành tự mình ra mặt thì cũng không khiến Tô Chí Công và Tống Kiên Phong sợ hãi đến như vậy. Vì thế, ít nhất cuộc điện thoại vừa rồi phải là của đám ông lớn trên cấp tỉnh, thậm chí là người quyền quý ở thủ đô"
"Loại nhân vật lớn này mà nhúng tay vào chuyện ở Thành phố Hải Phòng, sợ rằng sẽ có một ngày cả Thành phố Hải Phòng phải thay đổi lớn!"
Ông lớn ở cấp tỉnh?
Nhà quyền quý ở thủ đô?
Trần Thiếu Huy vô cùng kinh hãi, chẳng biết tại sao đột nhiên anh ta lại
nghĩ đến Tiêu Nhất Thiên.
Quả thật, anh ta đã lập tức nghĩ đến tấm thẻ đen kỳ lạ trong tay Tiêu Nhất Thiên, hơn nữa còn có hình ảnh Phạm Nhất Minh hoảng hốt rời đi.
Phản ứng vô cùng khác thường của Phạm Nhất Minh và tấm thẻ màu đen kia có liên quan gì đến nhau không nhỉ?
Nếu như có!
Cũng đồng nghĩa với việc tấm thẻ đen đó không hề tầm thường, vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức ngay cả Phạm Nhất Minh cũng lùi bước.
Phạm Nhất Minh là ai?
Anh ta là đứa con trai của người Phạm Đức Thành, người giàu có nhất Thành phố Hải Phòng, làm gì có thứ gì hay có người nào khiến anh ta cảm thấy sợ hãi chứ?
Người Trần Thiếu Huy có thể nghĩ tới, trùng hợp lại chính là ông lớn cấp tỉnh và người quyền quý ở thủ đô.
Chẳng lẽ người có tướng mạo xấu xí kia, thật sự tài giỏi như vậy sao?
"Con đang suy nghĩ gì thế?"
Trần Nhân Trung chú ý đến sự khác thường của Trần Thiếu Huy.
"Không, không có gì."
Trần Thiếu Huy lấy lại tinh thần hỏi: "Bố, bố có nhìn thấy một loại thẻ ngân hàng màu đen chưa? Phía trên có một ký hiệu kỳ quái và một chuỗi chữ tiếng Anh..."
Lúc ấy cách khá xa, Trần Thiếu Huy không nhìn thấy rõ, chỉ có thể dựa theo trí nhớ để miêu tả giản lược lại cho Trần Nhân Trung một chút.
"Hả?"
Hàng lông mày của Trần Nhân Trung khẽ nhíu lại, sau khi nghĩ ngợi một chút thì lắc đầu nói: "Không có ấn tượng, tại sao đột nhiên con lại hỏi như
vậy?"
"Hôm nay con nhìn thấy một người."
Ngay sau đó, Trần Thiếu Huy kể chuyện của Tiêu Nhất Thiên một lần nữa cho Trần Nhân Trung nghe: "Anh ta là một thằng ở rể của nhà họ Tô, chồng của Tô Tử Lam. Nghe nói năm năm trước đã từng ở tù vì tội cưỡng hiếp, lần này vừa mới trở ra..."
"Năm năm trước?"
"Tội cưỡng hiếp!"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Sự kiện năm năm trước, Trần Thiếu Huy không có tham dự vào, cũng không biết chuyện này nên những lời này được anh ta nói ra vô cùng nhẹ nhàng bình thản.
Tuy nhiên, Trần Nhân Trung lại không giống vậy!
Tiệc rượu hôm đó, Trần Nhân Trung cũng có mặt, hơn nữa còn là chủ mưu sau bức màn. Ngọn nguồn mọi chuyện, ông ta đều hiểu rất rõ, đương nhiên cũng biết rõ kết quả của hai mẹ con Đỗ Thanh Trúc và Tiêu Nhất Thiên.
Một người ngậm oan vào tù, một người khác trở lại thủ đô, quỳ chết trước
cửa nhà họ Tiêu.
Một phần của Đỗ Thanh Trúc nằm tại nghĩa trang công cộng Vĩnh An Lăng ở phía tây Thành phố Hải Phòng.
Trùng hợp như vậy sao?
Cũng là năm năm trước, cũng là tội cưỡng hiếp!
Hơn nữa, lại là ở rể nhà họ Tô, còn là chồng của Tô Tử Lam nữa chứ!
Lúc ấy chọn trúng Tô Tử Lam, ném cô lên giường Tiêu Nhất Thiên để lấy được chứng cớ phạm tội cưỡng hiếp. Toàn bộ quá trình đều do Trần Nhân Trung, Trương Phong Lâm và Lưu Thanh Chánh cùng nhau thảo luận.
Vì thế, người ngoài không ai biết được, nhà họ Tô không biết, thậm chí ngay cả bản thân Tô Tử Lam cũng không biết Tiêu Nhất Thiên là bố ruột của Tô An Nhiên.
Thế nhưng, Trần Nhân Trung lại biết!
Lý do ông ta được an toàn chính là luôn luôn chôn giấu chuyện năm năm trước tận sâu trong đáy lòng, trước nay chưa từng nhắc với người ngoài. Cho dù Trần Thiếu Huy là con trai của ông ta nhưng anh ta cũng hoàn toàn không biết được chuyện này.
"Bố, bố sao vậy?"
Sắc mặt Trần Nhân Trung đột ngột thay đổi khiến Trần Thiếu Huy hoảng sợ hết hồn.
"Con nói người đàn ông kia tên là gì? Dáng vẻ thế nào? Bao nhiêu tuổi? Chiều cao, thân hình của cậu ta như thế nào, con phải cố gắng miêu tả thật kỹ cho bố nghe!"
Trần Nhân Trung dừng bước, bắt lấy cánh tay Trần Thiếu Huy, hai tay kích
động đến mức không ngừng run rẩy.
"Bố, tại sao bố lại..."
Trần Thiếu Huy cau mày, vừa ngạc nhiên vừa thầm nghi ngờ, theo bản năng lên tiếng: “"Chẳng lẽ Tiêu Nhất Thiên thật sự là một người lợi hại như vậy
sao? Không chỉ Phạm Nhất Minh nhận ra thân phận của anh ta nên đã bỏ trốn
mà ngay cả bố cũng biết anh ta nữa?"
"Đừng nói nhảm, con mau nói đi!"
Thế nhưng, Trần Nhân Trung lại không ngừng truy hỏi, không có ý muốn giải thích mọi chuyện cho con trai mình hiểu rõ.
Trần Thiếu Huy bất đắc dĩ phải nói đúng sự thật: “Anh ta họ Tiêu, tên là Tiêu Nhất Thiên, hơn hai mươi tuổi. Thân cao tầm một mét tám mươi lăm, sức khỏe cường tráng, vóc người khôi ngô, võ thuật cũng rất tốt."
"Tiêu Nhất Thiên!"
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng ngay khi nghe thấy Trần Thiếu Huy nói ra cái tên "Tiêu Nhất Thiên" kia, Trần Nhân Trung vẫn có cảm giác như bị sét đánh, tự mình lẩm bẩm: “Là cậu ta, thật sự là cậu ta!"
"Cậu ta đã ra tù rồi."
Giọng nói không lớn nhưng lại ẩn chứa vẻ kinh hoàng và hung ác khó có
thể diễn tả được bằng lời.
Trần Thiếu Huy hỏi: "Bố, bố quen biết anh ta sao?"
"Đi thôi!"
Trần Nhân Trung vẫn không nói ra thân phận của Tiêu Nhất Thiên cho Trần Thiếu Huy biết, ông ta kéo Trần Thiếu Huy bước nhanh hơn rồi vội nói: "Quốc Tuấn, con lập tức trở về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai đặt..."
"Không, đặt vé máy bay tối hôm nay cơ! Con và mẹ cùng nhau đến thủ đô đi, đến đó tìm chú hai và anh cả của con. Mấy năm nay, bọn họ ở thủ đô khai thác thị trường nên phát triển cũng không tệ lắm."
Trần Thiếu Huy ngây ngần.
"Đến thủ đô sao?"
Vẻ mặt anh ta hiện lên chút khó tin: “Đang êm đẹp, tại sao đột nhiên lại bảo con và mẹ đến thủ đô vậy? Hơn nữa, cứ như chúng ta đang chạy tị nạn ấy! Bố, có phải bố có chuyện gì gạt con không?"
Cho dù Trần Thiếu Huy có chậm chạp hơn nữa cũng ý thức được chuyện
này không bình thường, hơn nữa trong này chắc chắn có vấn đề gì đó rất lớn. Từ trước đến nay, Trần Nhân Trung luôn rất trầm ổn, thế nhưng bây giờ lại rối loạn đến mức tay chân run rẩy.
“Nghe lời bố đi, không sai đâu."
Vẻ mặt Trần Nhân Trung vô cùng nghiêm túc: "Đừng nghĩ gì cả, cũng đừng hỏi gì cả. Sau khi đến thủ đô thì chú hai sẽ nói cho con biết nguyên
nhân"
"Vậy bố..."
"Yên tâm đi, bố không sao đâu."
Rời khỏi tập đoàn Tô Doãn, Trần Nhân Trung dẫn con trai mình đến dưới tòa nhà cao ốc, sau đó lại đẩy Trần Thiếu Huy lên xe rồi đưa mắt nhìn anh ta biến mất ở cuối con đường. Cuối cùng, ông ta lại hít một hơi thật sâu rồi xoay người lên xe, căn dặn tài xế: "Lập tức đưa tôi đến khách sạn Hải Hồ."
Sau đó, ông ta lấy điện thoại di động ra, nhập vào dãy số của Trương Phong Lâm và Lưu Thanh Chánh rồi gọi đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT