"Chúng tôi phải đi rồi!"

"Chỉ với tất cả các người thôi thì e rằng có muốn ngăn chúng tôi

lại thì cũng không được!”

Sắc mặt và cả giọng nói của Đoàn Anh Tú đều trở nên lạnh lẽo, anh ta hừ một tiếng rồi nói: “Nể mặt mũi của Thái Tử điện hạ và cậu Tiêu, trước đây mấy người cũng đã bảo vệ quốc gia, giành được những chiến công hiển hách, nên chuyện vừa rồi, tôi sẽ không tính toán gì cả!”

"Nhưng mà!"

"Nếu mấy người được voi mà đòi tiên, thì đừng trách sao tôi trở mặt vô tình!"

Với tư cách là gia chủ của nhà họ Đoàn ở kinh thành, thì sức chịu đựng của Đoàn Anh Tú cũng có giới hạn. Nếu có thể gạt được lòng tin của Tô Tử Lam mà không cần đánh cũng thắng thì đó chính là nước đi tốt nhất!

Nhưng mà!

Nếu không được, thì anh ta cũng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh! Tốc chiến tốc thắng!

Đánh cược một lần!

Bọn họ cá là trước khi bọn họ trói Tô Tử Lam và Tô An Nhiên lại mà đưa về kinh thành, Tiêu Nhất Thiên không nhận được tin tức từ bên này, rồi không kịp cứu viện. Hoặc có thể nói, họ cá là ở trận chiến tại vách đá hối hận vào ba ngày trước, mặc dù Tiêu Nhất Thiên may mắn chạy thoát thân được nhưng anh lại bị thương nặng, chưa kịp lành nên không thể nào tới chặn bọn họ lại được!

"Để cho bọn họ đi đi”

Không đợi đến khi đám người Sói Nhĩ lên tiếng đáp lại, thì Tô Tử Lam đã liên hít sâu vào một hơi và nói: "Lời đề nghị của gia chủ Đoàn, tôi sẽ cân nhắc.”

"Tử Lam, chuyện này.”

Nghe cô nói thế, cả Lâm Hoa và bác Phúc đều cảm thấy sửng sốt, bọn họ vừa muốn ngăn Tô Tử Lam lại, thì cô đã đưa tay ra mà ngăn họ lại trước rồi. Sau đó cô nói với bọn họ bằng giọng điệu kiên định chắc nịch: "Không giau gì dì nhỏ, cho dù là gia chủ Đoàn có không tới thành phố Hải Phòng này đi nữa, thì tôi cũng đã định đến kinh thành một chuyển rồi."

"Tiêu Nhất Thiên là chồng của tôi, lại là bố của An Nhiên, tôi không thể để anh ấy đi đối mặt với những nguy hiểm đó một mình

được"

"Chăm sóc cho anh ấy!”

"Là trách nhiệm và là nghĩa vụ của người làm vợ như tôi!" Không thể không thừa nhận rằng!

Việc đám người Đoàn Anh Tú đến đây, đã cho Tô Tử Lam có một lý do chính đáng hơn!

Không chỉ muốn đi!

Mà còn là

Không thể không đi!

Nếu đúng như lời mà Đoàn Anh Tú đã nói. Tiêu Nhất Thiên đang bị thương nặng, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, tình hình không mấy khả quan thì người làm vợ như Tô Tử Lam đây, sao có thể bỏ

mặc anh được chứ?

Lâm Hoa vẫn muốn lên tiếng khuyên nhủ cô, nhưng rồi lại thôi!

Cô ta khẽ cắn môi!

Lúc này, Lâm Hoa nói với cô: "Nếu đã như vậy, thì tối đi cùng với

CÔ!"

“Tôi đi nữa!"

"Chúng tôi cũng đi nữa!”

Bao gồm cá Sói Ảnh và Sói Nhĩ, tất cả các thành viên xuất ngũ của Huyết Lang đoàn đều đồng loạt thay nhau lên tiếng. Trước đây khi Tiêu Nhất Thiên đi vào kinh thành, thì bọn họ đã muốn đi theo Tiêu Nhất Thiên rồi, nhưng Tiêu Nhất Thiên lại lo lắng cho sự an nguy của Tô Tử Lam và Lâm Hoa nên anh mới khăng khăng bảo bọn họ ở lai!

Mà bây giờ!

Ở bên thành phố Hải Phòng gió yên sóng lặng như thế này, mà bên Tiêu Nhất Thiên thì lại gặp vô vàn hiểm nguy, nên dĩ nhiên bọn họ không thể nào yên tâm mà ở lại thành phố Hải Phòng được!

Huống hồ chi!

Rốt cuộc đám người Đoàn Anh Tú kia là địch là bạn, bọn họ cũng không rõ, nhưng nếu Tô Tử Lam đã muốn vào kinh thành, thì không thể không để bọn họ ở bên cạnh bảo vệ cô được!

“Được!"

"Có thể!”

cái Tô Tử Lam còn chưa mở miệng đồng ý thì Đoàn Anh Tú đã chợt nở nụ cười với dụng ý: "Mọi người cứ từ từ bàn bạc với nhau. Bao nhiêu người muốn đi cũng đều được!”

"Buổi chiều vào lúc hai giờ!”

"Chúng tôi sẽ xuất phát đúng giờ!”

Đoàn Anh Tú rất mong cô có thể để cho đám người Sói Nhĩ đi theo cô, đa số thực lực đám người của Sói Nhĩ đều là ám cảnh sơ kỳ, chỉ có một số người là đạt tới ám cảnh trung kỳ thôi. Hoàn toàn chẳng có gì đáng lo cả!

Một khi bọn họ đã tới kinh thành rồi!

Việc Sói Nhĩ đánh bay Thái Tử lệnh khi nãy, đã phạm vào tội rất bất kính với Thái Tử Đế Hạo, tới đó thì có thể tính toán luôn một thể!

Vừa dứt lời!

Đoàn Anh Tú dẫn theo bốn ông già ám cảnh viên mãn lão giá, cất bước rời đi!

Ngay lúc này đây!

Đám người Sói Nhĩ cũng không có cản bọn họ lại nữa!

Nhưng khi đi đến cửa phòng họp, thì Đoàn Anh Tú khựng lại, anh ta cũng không quay đầu lại mà nói thêm một câu: “Đúng rồi!"

"Cô Tô xin hãy nhớ kỹ!”

"Nhất định là cô phải đưa con gái của cậu Tiêu đi cùng, mặc d mấy ngày nay cậu Tiêu đang ở trong trạng thái hôn mê, nhưng cũng có lúc cậu ấy nói mớ, cậu ấy cứ thường nhắc đến cái tên Tô An Nhiên này. Chắc hẳn là cậu ấy đang nóng lòng muốn gặp con gái..."

Tô An Nhiên!

Mới chính là mục tiêu quan trọng nhất trong chuyện đi lần này của

Đoàn Anh Tú!

Nó quan trọng đến nỗi cả Tô Tử Lam cũng không thể sánh bằng, vì dù sao dòng máu chảy trong cơ thể của Tô An Nhiên cũng có một nửa là dòng máu của Tiêu Nhất Thiên, con bé đó được thừa hưởng dòng máu của Tiêu Nhất Thiên, mà Tô Tử Lam thì lại không!

Sau khi m người của Đoàn Anh Tú rời đi...

"Dì nhỏ!"

Tô Tử Lam suy nghĩ một lúc, đầu tiên là cô nói với Lâm Hoa nói: “Chuyện của Tiêu Nhất Thiên nhất định không thể cho ông bà ngoại biết được, để tránh cho bọn họ cảm thấy lo lắng sợ hãi!"

"Vậy nên!"

“Cô không thể đi!”

"Hơn nữa!"

“Sau khi tôi đi. Ở công ty vẫn cần cô giúp tôi giải quyết một số chuyện!”

Vừa nói xong!

Cô cũng không hề cho Lâm Hoa có cơ hội từ chối, cô trực tiếp quay đầu lại mà nhìn về phía bác Phúc, lúc này cô nói tiếp: "Bác Phúc, tâm ý của bác và tổng giám đốc Phạm, cháu hiểu, cháu cũng cảm ơn hai người đã quan tâm!"

"Nhưng mà!"

"Ở bên cạnh tổng giám đốc Phạm không thể không có bác được!”

"Vậy nên là!”

"Bác cũng không thể đi!"

Sau đó!

Cô quay đầu về phía Sói Ảnh và nói: “Tôi sẽ lấy danh nghĩa là đi công tác mà rời khỏi thành phố Hải Phòng này, thuận tiện dẫn theo An Nhiên đi ra ngoài cho khuây khỏa. Để đề phòng bố mẹ tôi cảm thấy nghi ngờ và cũng vì sự an toàn của bọn họ, dì nhỏ và cả ông bà ngoại, thì kế hoạch đã triển khai trước đây vẫn không thay đổi!”

"Cậu hãy chọn ra tám người để đi vào kinh thành cùng với tôi, những người còn lại thì vẫn chịu trách nhiệm việc bảo vệ dì nhỏ và bọn họ.”

Chuyện này thật sự rất quan trọng!

Trước đây, sở dĩ mà Liễu Như Phương phản đối mối hồn sự của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, ngoại trừ việc Lâm Thanh Uyển gây rắc rối ra, thì còn có một lý do rất quan trọng. Đó chính là thân phận của Tiêu Nhất Thiên quá phi thường, kẻ địch của anh thì lại quá nhiều và mạnh, bà lo là Tô Tử Lam và Tô An Nhiên sẽ bị liên lụy đến!

Thế cho nên!

Nếu để Liễu Như Phương biết được tình hình thực tế, thì bà sẽ tuyệt đối không bỏ mặc cho Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đến kinh thành để tìm Tiêu Nhất Thiên đầu!

“Nhưng mà.”

Chỉ chọn ra tám người trong tổng số mười chín người, thì dĩ nhiên là mười một còn lại sẽ không vui, bọn họ theo bản năng muốn lên tiếng phản bác, nhưng mà sắc mặt của Tô Tử Lam lại tối sầm lại, không để bọn họ lên tiếng hỏi thì cô đã nói: "Thế thì quyết định như vậy đi!"

"Nếu mọi người còn xem tôi là chị dâu, vậy thì hãy nghe theo lời

Giọng nói của cô vô cùng kiên định! tôi!"

Tô Tử Lam hoàn toàn là một người nữ doanh nhân thành đạt trong công việc, bình thường khi cô giải quyết một số vấn đề trong công ty, thì tính tình của cô cũng kiên quyết và mạnh mẽ như vậy. Một khi trong lòng có đã có quyết đoán, thì sẽ không dễ khiến cho cô thay đổi quyết định đầu

“Chuyện đó."

"Được!"

Lúc này, đám người Sói Anh liec måt nhin nhau, cho dù trong lòng họ thật sự không muốn như vậy chút nào, nhưng cüng không còn cách nào khác, ai bảo Tô Tử Lam là chị dâu của bon ho chú?

Mệnh lệnh của Vua Sói!

Cần phải tuân theo

Mà menh lệnh của chị dâu Sói!

Cüng không thể tùy tiện làm trái ý cô dưoc..

Ở phía bên kia!

Khi Đoàn Anh Tú vừa bước ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn Tô Doãn, thì anh ta lập tức dừng bước chân lại và dặn dò bốn người ở đằng sau anh ta: “Kế hoạch lớn của Thái Tử điện hạ, tuyệt đối không được để xảy ra một chút sai sót!”

"Vậy thì!"

"Làm phiền các vị tiền bối âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Tô Tử Lam và Tô An Nhiên. Nếu bọn họ dùng mối quan hệ để thăm dò tình hình ở trong kinh thành, và một khi bọn họ có hành động khác thường, hoặc là có dấu hiệu chạy trốn, thì mọi người lập tức tiến hành bắt giữ”.

"Bất luận là như thế nào đi nữa!”

"Chiều nay nhất định phải đưa cả hai mẹ con Tô Tử Lam tới kinh thành!"

"Đêm dài làm mộng!"

"Chậm thì sinh biến!”

Tô Tử Lam sẽ không dễ dàng tin vào lời anh ta nói, đồng thời, mặc dù khi nãy Tô Tử Lam đã lên tiếng đồng ý với anh ta là muốn đến kinh thành, nhưng Đoàn Anh Tú cũng không dám bất cẩn hay thiếu cảnh giác!

“Được!"

Bốn ông già bậc ám cảnh viên mãn liếc nhìn nhau, sau đó bọn họ gật đầu đồng ý...

Cũng trong khi đó!

Kinh thành!

Ở trong núi Vạn Nhân, vách đá hối hận, ở trên vách đá dựng đứng là một cái hang núi! Tiêu Nhất Thiên đang ngồi xếp bằng, đôi mắt anh thì nhắm chặt lại!

Tập trung tư tưởng!

Quên hết mọi thứ xung quanh!

Anh vẫn ở trong trạng thái tu luyện, mà không ngừng cố gắng tấn công vào cảnh giới Đế Vương trong truyền thuyết!

Toàn bộ con mãng xà đã bị Tiêu Nhất Thiên tinh luyện hết!

Mà ngay lúc này!

Sói Đồng và Sói Hồn đứng ở vị trí cách xa Tiêu Nhất Thiên hơn mười mét, hai người lợi dụng luyện long đỉnh để tinh luyện phần ngũ tạng lục phủ còn lại của con mãng xà đen!

Còn Vua Quỷ bóng đêm thì vẫn đứng canh ở ngay cửa động như thường.

Đột nhiên!

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Vua Quỷ bóng đêm vung tay áo lên, lấy ra một chiếc điện thoại vệ tinh và đặt nó ở bên tai. Sau khi ông ấy nghe đầu bên kia báo cáo lại một chút, thì ông ấy hạ thấp giọng xuống mà hỏi: “Hả?"

"Thật không?"

"Tôi đã hiểu, các người tiếp tục theo dõi đi, nhất định phải bảo vệ cho hai mẹ con họ an toàn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play