Họ nằm ngủ bên nhau đến giữa trưa thì Ngải Đông Đông giật mình tỉnh giấc vì tiếng gọi của Thụy Linh từ sân nhà bên kia: “Anh cả ơi, Đông Đông ơi, ăn cơm!”

Mấy ngày Tết nhà chuẩn bị sẵn rất nhiều thức ăn nên hầu hết là cả nhà ăn chung, nhà nào có món gì bưng sang món ấy. Ngải Đông Đông ới ới trả lời làm Chu Cương cũng dậy theo, tự dưng Ngải Đông Đông lại thấy mắc cỡ, đứa mặt dày mày dạn nổi tiếng như nó đùng một cái đã thành bẽn lẽn như cô dâu mới về nhà chồng. Nó đương thẹn thùng ngoảnh mặt sang hướng khác thì Chu Cương đã xáp đến hôn hôn môi nó, thế là Ngải Đông Đông bật cười, tí tởn chui vào lòng gã. Thân thể Ngải Đông Đông nhỏ nhắn mảnh mai hơn Chu Cương nhiều lắm, sự chênh lệch hình thể ấy đặc biệt kích thích Chu Cương, khiến hormone giống đực trong gã tăng tiết mãnh liệt, gã tưởng tượng ra hàng chục tư thế thú vị cả hai có thể thử cùng nhau, gã biết chắc rằng mình có thể dễ dàng chiếm hữu, chi phối thân thể Ngải Đông Đông. Chênh lệch vóc dáng khiến gã đạt được khoái cảm chinh phục tuyệt đối, gã say đắm vuốt ve bờ vai Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông đỏ mặt nói: “Dậy đi ăn thôi ba.”

“Không ăn cơm nữa, ăn con được không?”

Giọng Chu Cương mềm mại rù quến như ma quỷ, Ngải Đông Đông hoàn toàn không có khả năng chối từ gã, nó cảm thấy tê dại từng khớp xương, toàn thân nó nhũn ra như bún, nó nằm xụi lơ trong lòng Chu Cương.

Chu Cương bật cười, thì thầm: “Con dê non này, dâm muốn tan chảy tim ba.”

Ngải Đông Đông chẳng hiểu sao Chu Cương động cái là bảo nó dâm nhưng mỗi lần nghe Chu Cương nói vậy nó lại thấy ngứa ngáy trong lòng. Nó không hề cho rằng gã đang nhục mạ nó mà chỉ thấy như một kiểu ve vãn tán tỉnh, chính xác là kiểu tán tỉnh khiến nó dễ dàng đổ rạp như chuối. Nó cọ cọ thân mình vào người Chu Cương, cảm nhận đám lông trên bụng gã mơn man chân nó sao mà khoan khoái gợi tình. Hơi thở Chu Cương lại bắt đầu gấp gáp, gã ghìm nó lại, Ngải Đông Đông lầm bầm: “Con chẳng muốn dậy, chỉ muốn nằm với ba nuôi thế này mãi thôi.”

“Đói bụng thì làm thế nào?”

“Đói thì ba cho con ăn…” nói rồi Ngải Đông Đông mò tay xuống háng Chu Cương, cái kiểu rờ rẫm đầy hàm ý này rõ ràng rất có hiệu quả, mắt Chu Cương tối sầm, gã bật dậy đè nghiến nó xuống giường, chăn tuột khỏi lưng gã để phơi ra phần thân trên cường tráng mạnh mẽ, tấm lưng dẻo dai rắn rỏi hơi cong lên phô diễn tiềm năng hừng hực của một con đực trưởng thành.

“Ba nuôi ơi… sao ba… mới nãy ba bắn nhiều vậy?”

Bắn một lần mà hơn cả nó bắn ba lượt.

“Có cảm giác với con nên mới bắn nhiều.” Chu Cương cầm tay nó đặt lên túi tinh của gã, lớp lông quăn quăn mơn man lòng bàn tay Ngải Đông Đông, nó rụt tay lại, tấm tắc: “To quá…”

“Để dành cho con cả đấy.”

“Ba nói đấy nhé, của con hết, cấm ba cho đứa nào khác.”

“Không cho đứa nào cả, cho con hết…” thứ già đời lọc lõi tình trường như Chu Cương rồi cũng chịu quỳ phục trước Ngải Đông Đông. Cái kiểu nói năng sỗ sàng đầy mê hoặc của nó có sức sát thương trí mạng với gã. Trái tim gã đã bị thắp lửa, và cứ thế cứ thế ngọn lửa ấy sẽ cháy lan ra bất tận, khiến gã không bao giờ lùi bước được nữa.

Có lẽ họ lề mề trên giường lâu quá nên lại có tiếng Thụy Linh gọi vọng lên, bấy giờ Chu Cương mới ngồi dậy, với quần áo mặc. Ngải Đông Đông thì vẫn uể oải nằm ườn trên giường, cái kiểu lười biếng sau khi yêu đương này của nó làm Chu Cương rất thích chí, ánh mắt gã nhìn nó chứa chan tình ý dịu dàng. Gã cúi xuống hỏi: “Không muốn dậy hả?”

“Mỏi chết đi được…”

“Thế thì thôi nằm đây, ba mang cơm lên cho.”

Ngải Đông Đông ôm gối bật cười, mắt nó sáng lấp lánh: “Thế nhỡ thím hai hỏi sao con không dậy ăn cơm thì sao?”

“Dễ, thì bảo con khó ở, không muốn ăn.” nói rồi Chu Cương xỏ quần dài vào, Ngải Đông Đông tự nhiên giơ tay kéo áo gã, Chu Cương thảy cái thắt lưng xuống, ngã vật ra giường với nó. Gã cười ngất trông hiền hòa chưa từng thấy. Ngải Đông Đông hỏi: “Sao ba không làm đến cùng, con có phản đối đâu?”

“Mày muốn làm đến cùng hả?”

Ngải Đông Đông mím mím môi, xuân tình dập dờn trên mặt.

Chu Cương mỉm cười, bảo: “Mày còn nhỏ, phải từ từ từng bước.”

Từng… từng bước á?

Ngải Đông Đông nghe mặt nóng bừng, nó thả tay ra, Chu Cương chồm lên ghé sát bên tai nó, bảo: “Sao, thấy ba nuôi có thương mày không, hửm?”

Ngải Đông Đông kéo chăn trùm kín đầu, Chu Cương cười gian trở dậy nhặt thắt lưng đeo vào, gã lại nói: “Mang quần áo sang đây đi, từ giờ ngủ bên này với ba.”

Nhưng mà Ngải Đông Đông không bê quần áo sang, nó tính cứ để đồ đạc bên ấy để che mắt người nhà. Thế là dù nó chuyển sang ở cùng Chu Cương nhưng phòng ngủ của nó vẫn bày biện như có người ở, thậm chí tối đến nó còn phải bật đèn một lúc cho đúng bài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play