Ngải Đông Đông hiểu ra ngay tức khắc, nó vội vàng kéo quần lên: “Ba nuôi, sao ba lại đến đây?”
Nó thấy mặt Chu Cương sa sầm nên vội vàng giải thích: “Đây là hiểu lầm thôi ba ơi, anh Hổ là bạn con, bọn con không làm gì hết.” rồi nó chỉ thẳng vào Trịnh Dung: “Tại nó hãm hại con!”
“Vừa ăn cắp vừa la làng.” Trịnh Dung cười nhạt: “Tao chỉ muốn anh Chu thấy bản chất của thằng bợ đít như mày thôi.”
Chu Cương nhìn chằm chằm Trần Hổ, môi gã giật giật: “Chúng mày biết nhau từ bao giờ?”
Ngải Đông Đông chưa kịp đáp Trần Hổ đã nói: “Mấy hôm rồi, bọn này gặp nhau từ lúc mới vào trại.”
Gã nói thế cũng đúng sự thật nhưng sao nghe cứ là lạ. Ngải Đông Đông nhìn nhìn Chu Cương rồi nhìn nhìn sang Trần Hổ, bỗng nhiên Chu Cương hỏi nó: “Việc này mày có muốn chú ra mặt giúp mày không?”
“Con với anh Hổ không có gì thật…”
Nhưng nó chưa kịp nói hết câu Chu Cương đã ngoảnh mặt bỏ đi: “Bố mặc xác mày.”
Thấy gã đi Ngải Đông Đông vội vàng xách quần chạy theo, lúc sượt qua Trịnh Dung ngẩng lên thấy cái mặt cười nham hiểm của gã nó chỉ hừ một tiếng rồi mặc xác. Chu Cương chân dài nên đi cứ như bay, nó vừa chạy theo vừa thở hồng hộc: “Ba nuôi ơi đợi con đã.”
Không ngờ vừa về đến buồng giam Chu Cương đã bảo: “Dọn đồ của mày đi.”
“Dạ?” Ngải Đông Đông thở hổn hển đứng ngoài cửa: “Dọn cái gì… ba đuổi con đi à?”
“Tao thấy mày có nhịn thèm nhịn nhạt được đâu, mày đã thân mật với thằng Trần Hổ thế thì chuyển sang chỗ nó mà ở, sợ quản giáo thì để đấy tao nói cho một tiếng.”
“Con không đi đâu!” Ngải Đông Đông cứng rắn đáp: “Con ở đây thích lắm rồi!”
Nó nhìn Chu Cương chằm chằm, hai mắt thoáng cái đỏ hoe: “Con có làm gì đâu, Trịnh Dung nó hại con thật mà, con là người bị hại cơ mà.”
Chu Cương nhìn nó mà không lên tiếng, Ngải Đông Đông lại nói tiếp: “Nó thế nào ba biết thừa rồi cơ mà, trước mặt ba nó ngọt nhạt thế nhưng sau lưng nó nghĩ đủ kế hành hạ con. Hôm trước ba quên rồi à, nó chẳng bảo con với nó không bạn bè gì hết, chỉ có làm kẻ thù còn gì?”
“Mày với thằng Trần Hổ là thế nào?”
“Con có biết nó đâu…” thấy Chu Cương nhíu mày nó vội vàng giải thích: “Không phải là không biết, nhưng mà đúng là con mới gặp mặt có mấy lần, đây hôm nay đúng ra là lần thứ hai này. Hồi mới vào con bị biệt giam nó cũng bị biệt giam ở phòng bên cạnh, bọn con nói chuyện được mấy câu nhưng có nhìn thấy mặt đâu. Sau đấy là hôm trước, về con kể cho ba còn gì, nó sờ tay con đấy thôi. Sau nữa thì là hôm nay…”
“Có thế thôi mà thân nhau vậy à, mới gặp hai lần đã dính rịt lấy nhau.”
“Ai thèm dính nó, ngoài ba nuôi con không thích đứa nào hết!”
Chu Cương sửng sốt. Khóe miệng gã thấp thoáng lộ ra ý cười: “Chỉ thích tao thôi à?”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Ba đừng có vờ vịt, bụng con nghĩ gì ba thừa biết mà. Ba chỉ giả vờ không biết thôi.”
Cuối cùng Chu Cương bật cười thành tiếng, gã ngồi xuống ghế, ngả người rút một điếu thuốc nhưng chỉ kẹp trên tay vung vẩy chứ chưa châm. Nhân lúc đang có gan, Ngải Đông Đông quyết định dấn thêm một bước, nó nói luôn: “Con thích ba lắm, con thích ba từ lâu rồi, ba nuôi ba có thích con không?”
Nhưng Chu Cương đâu phải đứa trẻ trâu chưa ráo đầu máu như nó, buồn vui của gã luôn được giấu giếm rất tài tình, Ngải Đông Đông nhìn gã chờ đợi mà sốt cả ruột, cuối cùng Chu Cương bỗng đứng dậy, bảo nó: “Mày thay đồ đi rồi ngồi chờ đấy.”.
Truyện Đông PhươngNói xong gã đi ra cửa, Ngải Đông Đông tưởng gã đi tìm Trần Hổ báo thù cho mình thì vội vàng la lên: “Trần Hổ ảnh không làm gì con đâu, ba đừng kiếm chuyện với ảnh.”
“Chuyện này chú đã hỏi mày rồi, mày bảo không cần chú ra mặt thì chú sẽ không tìm nó.” nói xong Chu Cương đi ra, Ngải Đông Đông thở phào, nó cúi xuống thấy quần áo trên người mình dính đầy bụi đất bẩn thỉu nên vội cởi ra rồi trèo lên giường thay đồ. Quần áo lạnh quá nên nó vùi tạm vào trong chăn, định bụng đợi một tí cho ấm rồi mặc.
Lát sau Chu Cương trở lại, tay cầm mấy cái chai lọ và gói bông y tế.
Ngải Đông Đông ngồi dậy, hỏi: “Ba mang gì về đấy?”
“Lên trạm xá lấy thuốc, cởi quần ra.”
Nói rồi Chu Cương ngồi xuống cạnh giường, Ngải Đông Đông thì ngớ mặt chưa hiểu gì cả: “Cởi quần á?”
Nó đỏ mặt: “Ban ngày ban mặt…”
“Mày phải bôi thuốc vào nếu không nhiễm trùng thì hỏng đấy. Biết mày ngượng không chịu ra trạm xá nên chú mang thuốc về đây.”
Ngải Đông Đông cúi xuống nhìn người mình: “Con có làm sao đâu…”
“Chú bảo đằng sau mày ấy.” Chu Cương đưa mắt nhìn xuống dưới nó, thế là Ngải Đông Đông hiểu ra.
“Con đã bảo là con không làm gì với nó mà!”
“Không phải ngượng, cứ coi như chú là bác sĩ đi.”
“Con bảo không là không, con không cởi ra đâu.”
“Không làm gì cũng phải để tao xem, không xem thì biết có hay không.”
Ngải Đông Đông nhìn chằm chằm vào mặt Chu Cương, đột nhiên nó cảm thấy hụt hẫng.