Trịnh Dung xách lại lai quần rồi gõ coong coong vào cửa sổ: “Ngải Đông Đông!”

Ngải Đông Đông ngẩng lên thấy gã thì tắt luôn nụ cười, nhưng thật ra nó không sợ, nó bỏ đồ đang làm dở xuống. Khải Tử nhìn sang, bảo: “Ra đi, nó không dám làm gì đâu.”

Ngải Đông Đông đi ra hành lang xưởng, chưa kịp đến trước mặt Trịnh Dung thì Trịnh Dung đã nói: “Mày đắc ý quá nhỉ.”

Ngải Đông Đông cười đáp: “Cũng bình thường ạ.”

Mặt Trịnh Dung càng cau có hơn: “Tao không nói chuyện hỡi ơi với mày. Có việc đây, cầm cái này đến buồng giam số 125 cho tao.”

Buồng số 125 nghe thì biết cũng là buồng giam riêng như chỗ Chu Cương, Ngải Đông Đông nhìn mấy tờ báo trên tay Trịnh Dung, hỏi: “Đưa cho ai ạ?”

“Đ.m mày không phải hỏi, cầm đến đấy rồi về đây.”

Ngải Đông Đông đành phải nhận xấp báo, Trịnh Dung lại bảo: “Nhanh cái chân lên, mang đến đấy rồi quay lại lao động tiếp, đừng có giở trò trốn việc!”

Ngải Đông Đông mặc kệ gã, nó quay đầu đi thẳng.

Nhưng mà kiếm buồng 125 không dễ chút nào, giờ này mọi người đều ở trong xưởng, khu giam giữ không còn ai, nó chẳng biết hỏi thăm ở đâu nên cứ phải dò dẫm từng buồng một. Tìm cả buổi không được nó ngó ra sân tập lại thấy Trịnh Dung đang đứng dựa gốc cây hút thuốc, đầu thuốc cháy đỏ có thể nhận ra được cả dưới ánh mặt trời. Nó thử lật xem mấy tờ báo thì thấy toàn là báo tháng trước, như là rút đại ra từ chồng báo cũ.

Ngải Đông Đông chợt cảnh giác, nó thấy đáng nghi lắm.

Tự dưng Trịnh Dung chỉ đích danh nó đi đưa báo, ai có đầu óc mà không nghi ngờ Trịnh Dung đang định thừa cơ ức hiếp nó.

Nếu buồng 125 thực sự là buồng giam riêng thì chỉ có hai khả năng, một là người ở đó được hưởng đặc quyền như Chu Cương nên không phải ở chung với đám tù khác, hai là người này tương đối nguy hiểm nên phải bị tách biệt khỏi tập thể.

Danh tiếng của Chu Cương thì khỏi phải nói rồi nhưng nó chưa từng nghe nói còn nhân vật lớn nào giống như Chu Cương ở trại giam này. Ngải Đông Đông ngẫm nghĩ một lát rồi đi đến kết luận hẳn là khả năng thứ hai.

Nếu vậy thì nó cũng hiểu được động cơ của Trịnh Dung, gã định lợi dụng việc công để trả thù nó đây.

Ngải Đông Đông lập tức đề cao cảnh giác, nó tiếp tục mò mẫm tìm kiếm, mãi rồi cũng thấy.

Đúng như nó nghĩ, người bị giam bên trong hoàn toàn không giống Chu Cương mà đích thị là loại thứ hai.

Buồng giam của Chu Cương không bao giờ bị khóa cửa trừ khi chủ động khóa từ bên trong còn buồng 125 này đóng một ổ khóa phía ngoài, trông là biết để ngăn cấm người tù thoát ra gây chuyện. Ngải Đông Đông rón rén kiễng chân lên, cố nhìn qua ô kính trên cửa sắt đặc nhưng nó lùn quá, chỉ thấy được góc trong buồng có kê một cái bàn, có cặp chân gác trên bàn coi bộ rất du côn ngang ngược.

Ngải Đông Đông thấy hơi chợn chợn, định bỏ báo ngoài cửa rồi đi nhưng nghĩ nghĩ một lát nó lại bạo gan gõ cửa, gọi: “Mang báo đến đây ạ!”

Có tiếng chân trong buồng, mấy giây sau thì một khuôn mặt dí vào khung kính trên cửa, cặp mắt hung ác nhìn chằm chằm xuống nó. Ngải Đông Đông chỉ thấy được mắt với mũi người nọ, nó nghĩ ngay rằng người này ghê gớm đấy, chớ dại trêu vào.

“Cán bộ Trịnh Dung bảo em mang báo đến… em để ở ngoài cửa nhé?”

Người nọ vẫn nhìn nó chằm chằm, thú thật nó cứ thấy ánh mắt gã đê tiện hạ lưu thế nào ấy. Ngải Đông Đông nuốt nước miếng, nói: “Em để ở đây nhé.”

“Nhét qua khe cửa cho tao.”

Ngải Đông Đông ngẩng lên nhìn gã rồi đành ngồi xổm xuống, nó thấy khe dưới cửa đúng là dư sức tuồn cả xấp báo qua. Nó vừa đẩy báo vào thì một bàn tay bên trong thình lình thò ra vồ lấy tay nó rồi sờ soạng mân mê loạn xạ!

Ngải Đông Đông sợ chết khiếp, nó cố vùng ra nhưng người kia siết nó như gọng kìm làm tay nó đỏ cả lên: “Chà chà tay non mướt thế nhỉ!”

Cái đi.t, gặp biến thái rồi!

Ngải Đông Đông sợ quá gào lên: “Đ.m thả tao ra, thả ra không tao kêu cứu bây giờ!”

“Chú mày ở đâu ra vậy, xinh trai thế này mà tao chưa gặp bao giờ, lạ thế nhỉ.”

Nói xong người nọ liền thả nó ra, Ngải Đông Đông chưa kịp định thần nên lố đà ngã ngồi ra đất. Nó vội vàng chồm dậy bỏ chạy, chạy một đoạn nó mới nhớ ra người nọ bị nhốt trong phòng thì làm gì được nó.

Thế là nó lộn trở lại, tức tối chửi: “Mày là ai thế hả, cái đồ biến thái định húp tao hay gì?!”

Người nọ cười tủm nhìn nó: “Chú mày chưa trả lời anh đâu nhé, mới đến hả, sao anh chưa gặp mày bao giờ?”

Mặc kệ thái độ của gã, Ngải Đông Đông cao giọng hỏi: “Có giỏi thì mày xưng tên đi?”

“Người thành phố phải không, xinh trai quá.”

Đôi bên mỗi người một phách, mạnh ai nấy nói. Ngải Đông Đông co cẳng đạp cửa cái rầm rồi nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Đồ điên.”

“Ê nhỏ, tên gì nói đi mà?”

Bấy giờ Ngải Đông Đông đã ngoảnh đít đi được một quãng rồi nhưng nghe thế nó lại lộn lại, đứng dựa tường nhìn gã đàn ông bên kia cửa sắt, nó cười khẩy hỏi: “Sao, thích rồi à?”

Gã kia không đáp mà chỉ nhìn nó lom lom. Ngải Đông Đông nói: “Cho mày biết cũng được thôi, tao là Ngải Đông Đông, con nuôi Chu Cương. Tao ở cùng buồng ba tao ấy, mày giỏi thì đến mà tìm.”

Không ngờ nghe thấy tên nó gã nọ lại rất kinh ngạc: “Mày là Ngải Đông Đông đấy à?”

Giọng điệu gã cứ như hai người có biết nhau từ trước, Ngải Đông Đông nhíu mày nhìn gã: “Thế mày thì sao, cũng xưng tên xem nào?”

Gã kia có vẻ hí hửng như tìm được người thân thất lạc: “Anh mày là Trần Hổ đây, biết anh không?”

“Bộ mày nổi tiếng lắm hả, sao tao phải biết mày?”

“Thế mà anh biết mày đấy nhé.” Trần Hổ nói rồi lại săm soi từ đầu đến chân nó: “Không ngờ chú em ngon cơm thế, tuổi cũng vừa xinh, học cấp hai à?”

“Mình từng gặp nhau rồi à?”

“Quên à, hồi trước mày bị biệt giam anh ở sát vách đấy thôi, mình còn buôn chuyện nữa mà, nhớ chưa?”

Nói đến đây Ngải Đông Đông mới mang máng nhớ ra, nhưng nó vẫn chưa thôi giọng khó chịu: “Hóa ra là anh Trần.” nó cười nhạt: “Sao anh lại bị nhốt ở đây?”

“Đ.m có thằng nó thích chơi anh ấy mà, nhốt bố một mình ghét thế. Bữa ở biệt giam ra anh hỏi thăm thì bọn nó bảo mày ra tù rồi. Thấy nói mày quái thai gớm ghiếc lắm cơ mà, sao lần này vào lại mướt thế?”

“Tôi cũng thấy lạ thật, bữa đó ông anh thân thiện lắm cơ mà, sao lần này anh nói năng ba trợn vậy?”

Nó nói chuyện đanh đá thế mà Trần Hổ lại bật cười, gã thích thú nhìn nó rồi nói giọng hăm dọa: “Cái thằng nhãi này…”

Ngải Đông Đông đời nào thèm để mắt đến gã, nó vẩy tay bỏ đi: “Đấy báo mang đến rồi nhé, tôi đi về đây, bái bai anh Trần, có duyên thì gặp lại.”

“Có duyên là cái chắc, được tạo điều kiện thế cơ mà.”

Đứa tạo điều kiện ở đây chính thị là Trịnh Dung.

Động cơ của cái trò ma cô này là ở chính Trần Hổ: gã khác hoàn toàn Chu Cương. Chu Cương tìm trai để giải quyết nhu cầu, gã chỉ chơi thổi kèn qua loa còn Trần Hổ này là người đồng tính thứ thiệt. Thấy ai vừa mắt gã sẵn sàng đè ra tụt quần phịch luôn.

Thế nên âm mưu của Trịnh Dung là cầu sao cho Trần Hổ nhanh nhanh thông tan nát thằng bớp con Ngải Đông Đông!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play