Trịnh Dung rất không cam tâm.

Gã cảm thấy Chu Cương đối với Khải Tử tốt hơn với gã nhiều lắm. Quan hệ của gã và Chu Cương bắt đầu thế nào thiên hạ không biết nhưng gã thì thừa hiểu, tất cả là do gã mặt dày mày dạn tiếp cận Chu Cương.

Khi yêu thì chỉ số thông minh của con người ta thường không ổn định, mà nếu sự yêu này là tương tư đơn phương thì thôi, mất trí ghen tuông mơ tưởng hão huyền là quá bình thường.

Trịnh Dung nghĩ rằng thứ quái gở như Ngải Đông Đông bình thường không ai muốn dây cả, nhìn nó là thấy hèn hạ đê tiện rồi. Thằng lỏi Ngải Đông Đông như thế mà bấu víu được Chu Cương chắc chắn là nhờ có Khải Tử.

Khải Tử quan hệ khá tốt với Ngải Đông Đông, biết đâu Chu Cương yêu ai yêu cả đường đi lối về? Cũng có thể thằng điếm Khải Tử nhân lúc mây mưa đã rỉ tai Chu Cương thế nào đó nhờ gã chiếu cố Ngải Đông Đông nên Chu Cương mới ra tay giúp Ngải Đông Đông như vậy. Đàn ông mà, lấy lòng bồ nhí là lẽ thường tình.

Càng nghĩ Trịnh Dung càng thấy cay đắng, vốn gã đã ôm một cục tức trong người hôm nay thêm chuyện này khiến gã càng hận tợn, cơn ghen làm gã sắp phát điên.

Cứ thế cứ thế, bao nhiêu hờn ghen đổ cả lên đầu Khải Tử.

Khải Tử thì chỉ biết cắn răng mà chịu, thôi thì một điều nhịn là chín điều lành, dù sao gã cũng không thể chốc chốc lại đi kể khổ với Chu Cương được. Đằng thẳng ra mà nói Chu Cương đâu có nghĩa tình thắm thiết gì với gã, tiện tay thì giúp thôi. Thái độ của Chu Cương đơn giản chỉ như một gã đàn ông phong lưu chơi trò tung hứng, có miếng chân tình nào đâu.

Trịnh Dung đích thực là hạng khẩu Phật tâm xà, gã có những độc chiêu hành hạ khiến người ta thân tàn ma dại mà vẫn không có chứng cứ gì để kiện gã. Ông bà ta có câu con giun xéo lắm cũng quằn, Khải Tử bây giờ là minh chứng điển hình, gã còn hơn một năm nữa thì mãn hạn nhưng cứ thế này mãi gã sợ mình cố không nổi một năm.

Thế là Khải Tử quyết định phản công.

Gã là phạm nhân, Trịnh Dung là cảnh sát, lại ở cùng một trại giam, Khải Tử có rất ít cơ may đấu lại Trịnh Dung. Nghĩ đi nghĩ lại Khải Tử chỉ thấy mỗi Chu Cương là phương án khả dĩ nhất.

Đương nhiên Khải Tử không chỉ ôm mỗi khát khao tìm chỗ dựa, gã thật sự thích Chu Cương. Từ lúc mới nghe danh chưa được gặp người thật gã đã đem lòng ngưỡng mộ Chu Cương lắm rồi, đến khi thấy mặt thì thôi tiếng sét ái tình là có thật, trái tim gã đã hiến cả cho Chu Cương. Với tất thảy những gã đàn ông yêu giống đực và hầu hết đàn bà trên đời này Chu Cương là một món ngon tuyệt hảo mà họ hoàn toàn không thể cưỡng lại. Sự hiện hữu của gã thỏa mãn mọi ước vọng người ta có thể mơ đến về một người đàn ông, một gã độc thân vàng mười tựa như món quà từ thiên giới.

Nhưng Chu Cương có một nguyên tắc bất di bất dịch đó là chơi trai thì thoải mái nhưng gã không làm với trai. Trịnh Dung và Khải Tử đều từng thổi kèn cho gã nhưng chưa bao giờ được quan hệ thật sự. Đương nhiên Khải Tử và Trịnh Dung chỉ ước gì được ngủ với Chu Cương, lên giường với người đàn ông mình thích thì nửa lần một lần cũng là niềm ao ước, chẳng qua Chu Cương tuyệt nhiên không có ý tưởng đó.

Nói thẳng ra là khẩu vị của Chu Cương trước nay vẫn luôn là những cô nàng non tơ mơn mởn, thỉnh thoảng gã vẫn kiếm mấy em như thế để giải quyết nhu cầu. Vào trại cũng thế, giữa đám đực rựa phốp pháp Khải Tử và Trịnh Dung được gã chọn chỉ vì hai thằng trắng trẻo dễ coi nhất mà thôi.

Có điều Khải Tử vẫn còn rất tự tin, cũng giống như Trịnh Dung gã tin rằng Chu Cương chưa chịu động lòng với bọn họ chỉ vì gã “chưa xài nên chưa biết cái hay của đàn ông”.

Thực ra Khải Tử cũng chưa làm với đàn ông bao giờ nhưng chuyện kể thì gã nghe rồi. Hồi chưa đi tù gã từng đọc được một mẩu tin trên tạp chí về vụ một người Hoa kiều bị tên Mỹ đen cưỡng bức. Đoạn sau bài báo tác giả phân tích rằng trong mắt tên Mỹ đen người Hoa nọ không khác gì phụ nữ vì dáng vóc người đó nhỏ nhắn, da dẻ thì trắng trẻo, lông trên người rất thưa, quan trọng nhất là cơ thể không có mùi hôi nên khi ôm ấp cảm giác giống hệt phụ nữ. Hơn nữa theo lời khai của tên Mỹ đen thì trong thời gian ở tù trước đó gã thường quan hệ với đàn ông, sau khi ra tù gã cảm thấy bộ phận sinh dục của nữ giới không sánh bằng hậu môn nam giới vì thế gã không tìm đến nữ giới nữa.

Thế là từ đó Khải Tử đã tự khai sáng cho mình về ưu điểm nổi trội của nam giới, đơn cử về thể xác mà nói tình dục đồng giới tạo ra khoái cảm mãnh liệt vượt xa so với quan hệ nam nữ. Cảm giác khít chặt nóng cháy tột đỉnh khi thâm nhập vào cơ thể một người đàn ông thì không đời nào phụ nữ so bì được.

Vậy nên Khải Tử quyết định sẽ biến mình thành một bữa đại tiệc thết đãi Chu Cương.

Khi nói đến tình dục thì bất kể trai gái, luôn có một lằn ranh ngăn cách giữa còn trinh và trải đời.

Đàn ông đàn bà còn trinh không cần biết lúc thường tỏ ra bảo thủ hay lẳng lơ đến mức nào họ vẫn luôn có những điểm đặc trưng của những kẻ chưa trải sự đời. Thậm chí ở những người luôn mồm tục tĩu hay những cô nàng thấy trai là sáng mắt đi nữa thì zin vẫn là zin, ngắm kĩ sẽ lộ ra ngay.

Khải Tử chính là loại người đó, gã muốn dụ dỗ Chu Cương lắm rồi nhưng vẫn thấy xấu hổ. Trong khi đó Trịnh Dung có lẽ vì còn chướng ngại tâm lý từ vụ việc lần trước nên cũng không dám đến tìm Chu Cương, thế là ngoảnh đi ngoảnh lại hơn nửa tháng trời Chu Cương chưa được miếng mặn nào.

Với gã đàn ông đang tuổi dồi dào sinh lực và nhu cầu tình dục luôn cao hơn người thường như Chu Cương mà nói nửa tháng có hơi lâu thật, Khải Tử nghĩ bụng giờ mình chỉ cần khêu gợi khéo léo một tí có khi Chu Cương xơi gã thật cũng nên.

Càng nghĩ Khải Tử lại càng rạo rực khấp khởi.

Cuối tháng 11, trời lạnh hơn, giờ giấc sinh hoạt trong trại được điều chỉnh, tối ngủ sớm, sáng dậy trễ hơn một chút. Bữa ăn hàng ngày cũng chất lượng hơn trước, chí ít là lượng thịt nhiều hơn.

Và cứ thế đám đực rựa trong tù ăn no rửng mỡ, đầu óc bắt đầu nảy ra đủ thứ linh tinh.

Hầu Tử là đầu trò kiêm người chịu án lâu nhất ở khu 6, gã bị phán mười hai năm, năm nay là năm thứ tám gã ở tù. Tám năm chưa được nếm mùi đàn bà, khỏi phải nói gã quẫn đến mức nào. Có điều tuy Hầu Tử ngổ ngáo nhưng bản chất gã lại cực kỳ bảo thủ, đúng hơn gã đích thị là loại đàn ông gia trưởng truyền thống, thà tự xóc lọ chứ quyết không láng cháng với lũ đàn ông trong trại.

Ừ nhưng mà nói đi phải nói lại, trong tù toàn thứ đàn ông đô con phốp pháp thì có cho gã cũng không hứng nổi. Thế rồi sự xuất hiện của Khải Tử đã kết thúc chuỗi ngày âm u nặng nề của gã.

Khải Tử thì… phải nói là thằng trắng trẻo đẹp trai nhất gã gặp trong suốt tám năm ngồi khám, dáng người cao ráo mảnh mai, cái eo trông chẳng kém gì đàn bà con gái. Hầu Tử phát hiện ra cảm giác của mình với Khải Tử ấy là trong một buổi chiều nóng nực nọ, gã nhìn Khải Tử tắm và thế là cửng lên, gã trông cái mông trắng bạch của Khải Tử sao mà hấp dẫn thế, chẳng phải đâu xa chỉ cần được cà cà vào cái khe mông ấy thì chắc cũng sướng ngất trời.

Do dự hồi lâu Hầu Tử mới quyết định lợi dụng địa vị của mình để hưởng thụ một phen. Trong tù được cái trưởng buồng có quyền lực không thua gì quản giáo, ở đây chỉ cần đừng để chết người thì cái gì trưởng buồng muốn chắc chín phần là sẽ được.

Thế rồi Hầu Tử đang định giương oai thì Khải Tử bị Chu Cương vời đi “lâm hạnh”. Lúc ấy phải nói là Hầu Tử tiếc đứt cả ruột.

Khải Tử cũng là đứa rất lanh, qua lại mấy lần với Chu Cương đã bắt đầu nảy sinh tình cảm. Hầu Tử thấy mà ấm ức. Ở đời là vậy, cái gì có dễ dàng thì chẳng sao nhưng hễ cái gì đáng ra thuộc về mình mà bị người khác giành mất tự nhiên người ta sẽ thấy không ưng trong lòng.

Hầu Tử tức tối, hối hận, nhưng mà chẳng làm gì được. Chu Cương là ai cơ chứ, một ông vua xứ Cố Thành, gã trêu vào thế nào được.

Chưa kể gã còn có một nỗi buồn nam nhi nữa, ấy là gã nghĩ một khi Khải Tử đã bén mùi món hàng khủng của Chu Cương thì sức gã gần bốn chục tuổi đầu sợ theo không nổi. Dù rằng gã vẫn rất tự tin mình hơn chán vạn thằng đàn ông cùng lứa khác.

Thực ra Hầu Tử rất muốn khuyên bảo Khải Tử, lúc này Khải Tử đang si mê Chu Cương nên mờ mắt chứ gã đứng ngoài thì thấy rõ lắm. Chu Cương nói sao cũng là người có vai có vế ngoài đời, không bao giờ có chuyện gã chịu trách nhiệm với Khải Tử, chẳng qua trong tù buồn chán bày trò tiêu khiển mà thôi.

À nhưng nói đến trách nhiệm thì Hầu Tử có hơn gì Chu Cương đâu. Trong tù đôi lứa xứng đôi, đi ra ngoài ai còn muốn thế? Định kiến xã hội không cho phép, bản thân gã cũng không có cái can đảm ấy. Tất cả chỉ là niềm vui bất chợt, khoái cảm nhất thời mà thôi.

Bất kể Chu Cương đối với Khải Tử thế nào Khải Tử vẫn quyết tâm cố gắng đến cùng. Ý gã là từ giờ đến tháng 12 nhất định gã phải hạ gục được Chu Cương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play