Thình lình có tiếng Chu Cương quát từ ngoài cửa, Ngải Đông Đông mừng húm rú lên: “Ba nuôi!”
Chu Phóng vội vàng đứng dậy phân bua: “Anh cả ơi vào mà xem Đông Đông nó bị dị ứng nổi vết chi chít khắp người đây này…”
Chu Cương nghiêm mặt: “Đưa Hâm Hâm xuống ngay, đã bảo không cho lên mày mò lên làm gì?”
Chu Phóng có vẻ sửng sốt vì tự dưng bị nạt, Ngải Đông Đông vội lên tiếng: “Chú ba lo cho con thôi mà… không sao đâu ba nuôi, ba mua thuốc chưa đưa con uống với…”
“Sao lại mua thuốc mỡ à, dị ứng là phải uống…” phải nói là Chu Phóng rất tinh mắt, Chu Cương nuốt nước miếng, bực mình nạt: “Bảo mày ra thì mày biến ra, hỏi lắm thế!”
Gã giận đùng đùng làm Chu Phóng sợ quá vội vàng bế Hâm Hâm cút thẳng, Ngải Đông Đông nhìn theo gã đi rồi mà mặt nó còn chưa hết nóng: “Ba làm dữ với chú quá vậy.”
“Con có sao không?”
Ngải Đông Đông lắc đầu, mặt nó vẫn ửng hồng: “Mới nãy ngượng chết đi được, may mà chú ba không nhận ra…” nói rồi nó lại phanh áo ra rồi cúi xuống nhìn nhìn đầu ti mình, bảo: “Ba xem đi, tại ba bóp đây này…”
Chu Cương cũng nhìn theo, gã thấy trên lồng ngực chi chít vết hôn là hai cái hạt vốn đã hồng tươi giờ thì đỏ tấy căng mọng như hai trái anh đào chín rục, cảm giác như chỉ búng một cái là nứt bung ra, dâm đãng không lời nào tả xiết.
Chẳng biết vô tình hay cố ý Ngải Đông Đông lại còn tụt luôn áo ra, ưỡn ngực cho Chu Cương ngắm trọn vẹn “kiệt tác” của mình: “Hôm qua sao ba hung thế hả, nhìn người con đây này, xem có còn ra cái gì không.”
Chu Cương vội kéo áo lên cho nó rồi để túi thuốc xuống giường: “Nằm sấp xuống, cởi quần ra nào.”
Ngải Đông Đông chỉ cửa phòng: “Chưa khóa cửa kìa, ba nhìn xuống sân xem chú ba đi chưa?”
Chu Cương đứng dậy đi ra cửa sổ ngó xuống, một lúc sau gã quay ra khóa cửa phòng ngủ rồi bảo: “Đi rồi, đang chơi dưới sân ấy.”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới cởi quần ra, chổng mông lên, tư thế này làm nó nhớ đến chuyện đêm qua, mặt nó thoắt cái lại nóng bừng.
Chu Cương cũng chịu hết nổi, gã đưa tay rờ rẫm cái nhụy hoa biết run rẩy biết co siết đó, cảm giác sướng khoái tuyệt đỉnh đêm qua lại mơ màng trở lại trong gã, thoáng cái gã đã cửng lên. Mà gã thương Ngải Đông Đông thật tình nên đành dằn xuống, mím môi bôi thuốc cho Ngải Đông Đông.
Cuối cùng thật sự nhịn không nổi, ngón tay dính thuốc mỡ của gã khẽ dấn vào một chút, Ngải Đông Đông lập tức bật “Ưm” lên rồi nó bủn rủn hai chân nằm sõng xoài trên giường.
Phản ứng của nó làm môi Chu Cương giật giật, chỉ muốn chửi thề.
“Được rồi, nằm yên đi.”
“Ba xin nghỉ cho con chưa?” giọng Ngải Đông Đông nghe thều thào như hết hơi.
“Xin rồi, bữa nay không phải đi học nữa.” Chu Cương lại nói thêm: “À mà mẹ con về đến nhà rồi đấy.”
Ngải Đông Đông ậm ừ gật đầu.
Hôm đó Ngải Đông Đông ở nhà Chu Cương cũng quanh quẩn với nó cả ngày, không bước chân ra cửa. Cũng có một việc khá mắc cỡ là cả nhà nghe nói Ngải Đông Đông bị dị ứng thì lũ lượt kéo sang thăm làm nó cứ phải rúc đầu trong chăn, nóng vã mồ hôi mà không dám chui ra.
Cũng may nó chỉ bị thương xoàng nên hôm sau là đã dậy chạy nhảy được như thường. Có điều Ngải Đông Đông vẫn thấy ngượng ngượng, nó cứ cảm giác như trong người còn mắc míu cái gì, đi lại chân cẳng cứ vướng vướng như vòng kiềng, nói chung là khó ở. Trưa thứ năm có tiết thể dục, nó đành xin thầy cho nghỉ rồi ngồi trên lớp một mình, thò cổ ngó xuống sân xem lũ bạn nô đùa dưới ấy.
Vật vờ mãi mới đến giờ tan học thì người đến đón nó lại là Chu Phóng. Xe máy của Chu Phóng tuy không ngầu bằng Trần Hổ nhưng trông cũng phong cách ra trò. Ngải Đông Đông leo lên ngồi sau xe, hỏi: “Ba nuôi con không có nhà ạ?”
“Có, nhưng mà có khách ổng không đi được nên bảo chú đón mày.”
Chu Phóng lại hỏi: “Thế nào, người mày khỏi hẳn chưa, còn mẩn không?”
“Khỏi rồi ạ, bôi thuốc là đỡ ngay mà.” Ngải Đông Đông ngượng ngùng đáp, nó ngồi đằng sau còn cố tình giữ khoảng cách độ một lóng tay với Chu Phóng. Ngải Đông Đông nhận ra sau chuyện hôm kia chính bản thân nó đã thay đổi ít nhiều, trước kia nó đu bạn đu bè chẳng bao giờ ngại quàng vai bá cổ, lắm khi nó còn cố tình sán vào người khác để đùa bỡn. Nhưng giờ thì khác hẳn, tự dưng nó rất chú ý tránh đụng chạm cơ thể với mọi người, đặc biệt là nam giới, ngộ nhỡ có đụng phải ai nó sẽ cảm thấy sượng sùng vô cùng.
Nghĩ cũng quái lạ, chính nó cũng chẳng hiểu ra làm sao nữa.
Về đến cổng nhà Ngải Đông Đông thấy một chiếc xe máy đỗ bên ngoài, Chu Phóng phi thẳng xe vào sân nhà, Ngải Đông Đông leo xuống, đi bộ sang nhà bên kia. Vừa đi qua cái cổng nhỏ ngăn hai bên nhà thì nó thấy Chu Cương đang đứng trong sân với một người đàn ông.
Người nọ hóa ra nó lại biết, đó chính là kẻ tử thù trong trại của nó, Trịnh Dung!
Theo bản năng Ngải Đông Đông đứng khựng lại, vội vàng tìm chỗ nấp, tim nó đập thình thịch. Trịnh Dung đến đây làm gì, chẳng lẽ Chu Cương tằng tịu với Trịnh Dung sau lưng nó?
Chu Phóng thấy nó rụt đầu rụt cổ thì gọi với sang: “Làm gì đấy cu?”
“Suỵt!” Ngải Đông Đông giơ tay lên làm hiệu trật tự rồi rón rén quay lại nhà bà, ra vẻ thản nhiên hỏi: “Ai ở bên kia đấy chú, cái ông đang nói chuyện với ba nuôi con ấy?”
“Chẳng biết, nghe nói là cán bộ trong trại hồi trước giúp đỡ anh cả nhiều lắm, tên Trịnh gì gì ấy.”
“À.”
“Sao thế, mày sợ đấy à?” Chu Phóng cười cười nhìn nó: “Mày biết cái ông đấy đúng không?”
“Đâu có, thấy mặt quen quen thôi…” Ngải Đông Đông dỏng tai nghe thấy hình như Trịnh Dung đang chào ra về, nó vội vàng chạy sang. Trịnh Dung vừa đi ra thì thấy nó, gã sửng sốt ngẩn ra.
Chu Cương lên tiếng: “Tự về hay Chu Phóng đón con đấy?”
“Chú ba đón con ạ.” Ngải Đông Đông đi vào, lúc bước sượt qua Trịnh Dung nó lờ đi như không thấy gã.
“Nó còn ở đây ạ?” Trịnh Dung quay lại hỏi Chu Cương, Chu Cương gật đầu: “Vẫn ở đây thôi.”
Ngải Đông Đông hất mặt như khiêu khích, nó đi đến đứng cạnh Chu Cương, hai tay đút túi quần trông rất nhơn nhơn.
Trịnh Dung nhìn nó chằm chằm nhưng ánh mắt gã không còn vẻ hung ác như ngày trước mà lại ảm đạm khó tả, như là đã cam chịu số phận. Ngải Đông Đông bám theo sau Chu Cương ra tiễn Trịnh Dung, đi được một tí thì nó bắt đầu nhảy tót lên vượt qua Chu Cương rồi cười khì bảo Trịnh Dung: “Để em tiễn anh nhá.”
Trịnh Dung liếc mắt nhìn nó nhưng không nói gì, Ngải Đông Đông đi theo gã ra tận cổng rồi đột nhiên hạ giọng rì rầm: “Em với ba nuôi em tu thành chính quả rồi!”
Vừa nghe thế Trịnh Dung khựng lại, mắt gã trợn tròn nhìn nó như muốn lọt tròng, rồi gã ngoảnh phắt lại nhìn chằm chằm Chu Cương.
Trông ánh mắt Trịnh Dung Ngải Đông Đông mới ngờ ngợ hiểu ra mình lại vừa gây sự rồi.
Bấy giờ Chu Cương đã ra đến nơi, gã hỏi: “Sao thế?”
Trịnh Dung cười méo xệch, nói: “Thì ra không phải anh Chu không thích đàn ông mà là anh thích bọn thanh niên à? Như em với anh Chu chắc là già rồi ư?”
Chu Cương còn ngơ ngác thì Trịnh Dung đã quay lưng bỏ đi, gã bước quýnh quáng ra ngoài rồi leo lên xe máy phóng vù đi mất. Ngải Đông Đông nhìn theo, lòng nghĩ thầm Trịnh Dung phen này sao giống gạt nước mắt chạy lấy người vậy ta~
“Con vừa bảo gì với nó thế?” Chu Cương hỏi.
“…” Ngải Đông Đông đã hiểu ra mình vừa nói ngu rồi, nó ấp úng đáp: “Thì… nói có một câu… con bảo giờ ba là của con rồi…”
Chu Cương “hứ” một tiếng: “Ba nói mãi nó mới chịu bỏ cuộc thì mày lại khơi ra.” Chu Cương thở dài đánh thượt.
“Thì làm sao?”
Hóa ra Trịnh Dung vẫn còn chưa thôi tơ tưởng đến Chu Cương.
Nhìn thoáng ra mà nói thì Trịnh Dung cũng là một kẻ si tình, chẳng qua đối tượng gã si mê lại không hề thích gã, thế nên gã cũng rất đáng thương. Sự say đắm của gã với Chu Cương không hề kém cạnh so với Ngải Đông Đông, có chăng vì tuổi tác khác biệt nên những ảo vọng trong lòng gã bị nhuốm nhiều hơn nỗi khát khao thể xác, khiến lửa dục của gã cứ ngùn ngụt cháy lên. Từ ngày Chu Cương ra tù không ngày nào gã thôi nhung nhớ, gã mơ mộng về Chu Cương để tự sướng không biết bao nhiêu lần, lắm khi chính gã cũng thấy mình thật sự biến thái. Càng không chiếm được càng cồn cào thèm muốn hơn.
Cứ thế cứ thế dồn nén mãi cũng phải phát tiết, Trịnh Dung nghĩ nếu không gặp được Chu Cương chắc gã sống không nổi nữa. Thế là dù biết không mấy khả quan nhưng gã vẫn đi sắm sửa áo quần thật đẹp rồi mò đến nhà họ Chu.
Kết quả là Chu Cương tiếp gã rất đàng hoàng, hai người ngồi nói chuyện với nhau, Chu Cương bảo hồi đó ở trong tù quả là nhàn cư vi bất thiện. Còn sự thật Chu Cương hoàn toàn không phải người đồng tính, hiện nay gã đang có bạn gái rồi, cũng không có hứng thú gì với đàn ông cả. Nếu Trịnh Dung không ngại thì hai người có thể làm bạn bè, thỉnh thoảng gặp nhau uống nước.
Chu Cương nói chuyện đàng hoàng quá nên Trịnh Dung tuy đau khổ nhưng cũng không dám làm bừa. Thứ nhất là đang ở nhà họ Chu, thứ hai là gã đang đối mặt với chính Chu Cương danh tiếng lẫy lừng ở huyện Cố Thành. Một Chu Cương mà gã không chỉ yêu mà còn kính nể nữa.
Với gã mà nói Chu Cương giống như một viên kim cương tráng lệ cao sang bày trong tủ kính, long lanh tuyệt vời đấy nhưng gã biết phận mình không thể với tới được. Chính gã trước kia cũng đâu dám mơ đến việc chiếm hữu Chu Cương, gã chỉ một lòng mong được qua đêm với Chu Cương một lần mà thôi. Ngờ đâu lòng yêu chẳng thành, giờ chỉ còn lại nỗi tiếc nuối muộn phiền dai dẳng.
Từ đó trở đi mỗi lần gặp bất cứ người đàn ông nào gã đều vô thức đem so sánh với Chu Cương. Nhưng trên đời này thử hỏi mấy ai hơn được Chu Cương? Đàn ông ngời ngời, lúc rõ đểu cáng lúc lại đàng hoàng hiên ngang, một gã độc thân vô giá như thế cả đời chắc chỉ gặp được lần này mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT