Quả nhiên bên kia điện thoại im lặng một lát rồi đột nhiên lại truyền đến giọng nói khủng hoảng của Yến Tử: "Đao Tử, mẹ nó mày mau nói cho tao biết, mày đang làm gì ở trong quán bi-a Đệ Nhất hả? Nói! Nói đi!"

Đao Tử nhìn mấy chục anh em trong phòng đang chế nhạo Lâm Chi Diêu, dự cảm không lành trong lòng càng lúc càng dâng cao. Anh ta nuốt nước bọt, nói với Yến Tử: "Đại ca, có người bắt nạt một em gái kết nghĩa của em. Bây giờ, người kia đang ở đây. Em đang tính dạy cho anh ta một bài học. Anh Yến Tử, sao vậy? Người kia không có bối cảnh gì chứ? Em nghe em gái em nói, người đó chỉ là một người tới ở rể trong nhà mình, chỉ là một kẻ bất lực thôi..."

Đao Tử còn chưa nói hết, bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói vô cùng khủng hoảng và tức giận của Yến Tử: "Tổ tông thằng rác rưởi nhà mày! Mẹ nó, đấy là ngài Lâm đấy! Ngay cả Sẹo gia cũng phải cẩn thận đối đãi với ngài Lâm, mẹ nó mày lại tính là cọng hành gì chứ! Mày tốt nhất chưa động tới ngài Lâm, nếu không hôm nay ông đây tự tay chặt mày!"

Mồ hôi lạnh trên người Đao Tử cũng tuôn ra. Anh ta sợ đến mức chân cũng mềm nhũn, vội vàng nói: "Anh, anh Yến Tử, em thật sự không biết mà. Em em em... em chưa động tới ngài Lâm. Bây giờ em nên làm gì đây? Anh Yến Tử, xin anh hãy cứu em đi. Xin anh hãy cứu em đi mà, anh Yến Tử!"

Cuối cùng anh ta cũng bị dọa cho suýt đái ra quần. Vừa rồi anh ta có nghe nói Lâm Chi Diêu gọi điện thoại bảo người tới, anh ta vốn còn khinh thường, nghĩ kẻ bất lực như Lâm Chi Diêu kia có thể gọi được người nào qua chứ? Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ được người Lâm Chi Diêu gọi lại là Sẹo gia. Lúc này, Sẹo gia đang dẫn theo tất cả anh em chạy tới bên này đấy. Bọn họ chắc hẳn sẽ nhanh chóng tới đây thôi.

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng khủng hoảng của Yến Tử: "Mày mày mày... Bây giờ mày mau quỳ xuống trước mặt ngài Lâm, cầu xin ngài ấy tha thứ đi. Tao sẽ lập tức tới ngay. Tao sắp tới cửa rồi. Nếu chờ các anh em đi vào trong, mẹ nó tao cũng không bảo vệ được mày đâu!" Yến Tử nói xong cúp máy.

Khi Đao Tử để điện thoại di động xuống, quần áo trên người anh ta đều đã ướt sũng mồ hôi lạnh. Lúc này, bàn tay anh ta cầm điện thoại cũng đang run rẩy như điên.

"Anh Đao Tử, anh nói chuyện điện thoại xong rồi à? Vậy anh nhanh qua đây đi. Em thấy cháu trai này cũng chẳng gọi được người nào tới đâu. Anh ta chỉ làm màu thế thôi. Bây giờ chúng ta cứ bắt đầu là được..." Một tên côn đồ nói với Đao Tử nói.

"Đúng vậy, anh Đao Tử, nhanh làm cho xong, chúng ta lại chơi tiếp đi. Chị Phỉ gọi điện thoại qua nói chị ấy vẫn giữ em gái mới tới lại cho anh đấy..." Lại một tên côn đồ khác nói với Đao Tử.

"Mẹ nó, tất cả đều câm miệng lại cho tao!" Đao Tử bị những lời này của đám đàn em dọa cho suýt chết. Dám động vào Lâm Chi Diêu à? Vậy chẳng phải anh ta ngại mạng mình quá dài sao? Mà Đao Tử vừa hét lên như thế, tất cả mọi người ở đó đều im lặng. Khi bọn chúng thấy trên mặt Đao Tử đầy mồ hôi lạnh, ai nấy cũng đều vô cùng chấn động. Đao Tử không quan tâm tới bọn chúng, run rẩy đi tới trước mặt Lâm Chi Diêu.

"Anh, sao vậy? Nếu anh có việc thì anh cứ đi trước đi. Để em tới dạy dỗ kẻ vô dụng này là được rồi." Thẩm Vũ Nặc cũng cảm giác được Đao Tử không thích hợp, vì vậy lại ôm lấy cánh tay của Đao Tử và khẽ nói.

Nhưng Thẩm Vũ Nặc không ngờ, cô ta vừa mở miệng, Đao Tử lại sợ đến mức suýt nữa ngã trên mặt đất. Trong phút chốc, Đao Tử chợt tát mạnh vào mặt Thẩm Vũ Nặc: "Cút mẹ mày đi! Mày gọi ai là anh chứ? Tao lại không quen biết mày!"

Lâm Chi Diêu nhìn phản ứng của Đao Tử, chỉ thoáng suy nghĩ lại hiểu rõ. Vì vậy anh nhìn Đao Tử nói: "Ồ? Cậu là người dưới tay của Sáu Sẹo?"

Đao Tử nghe vậy thì hoàn toàn xác định được lời đại ca Đại Yến của anh ta nói, cho dù Lục gia ở trước mặt Lâm Chi Diêu cũng phải dè dặt. Không nhìn thấy Lâm Chi Diêu cũng gọi thẳng tên của Sáu Sẹo sao? Hơn nữa còn giống như đang nói về đàn em vậy.

Trong phút chốc, bịch một tiếng, Đao Tử lại quỳ xuống trước mặt Lâm Chi Diêu và dập đầu thật kêu mấy tiếng: "Ngài… ngài Lâm, tất cả đều là hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm thôi. Tôi thật sự không biết là ngài, tôi thật sự không biết mà!"

Lần này, tất cả mọi người ở đó đều chấn động, ai nấy đều không dám mở miệng nói chuyện nữa. Thẩm Vũ Nặc bị Đao Tử tát một cái lại càng chấn động hơn. Giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta cũng bị dọa cho ngu người.

Khi Đao Tử muốn tiếp tục mở miệng nói chuyện, mặt đất của cả quán bi-a đều chấn động. Bên ngoài còn vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Chỉ nghe tiếng động lại biết được có tới mấy chục người.

Trong phút chốc, ầm một tiếng, cửa quán bi-a bị đạp ra, mấy chục người ào ào xông vào. Mà đây chỉ mới là bắt đầu. Sau khi nhóm người này đi vào, rất nhanh lại có mấy chục người khác tràn vào. Sau đó chính là đợt thứ ba, đợt thứ tư, cho đến khi không còn ai có thể chen được vào trong quán bi-a nữa.

Nhưng cái này cũng chưa tính là gì. Xuyên qua kính của quán bi-a lại nhìn thấy được có đầy người đang vây quanh bên ngoài quán bi-a.

Lâm Chi Diêu đốt điếu thuốc và rít một hơi thật sâu, đứng lên nhìn mấy chục người Đao Tử trước mặt, chậm rãi nói: "Ừ, người tôi gọi đã tới rồi, bây giờ có thể bắt đầu..."

"Anh… anh… anh..." Thẩm Vũ Nặc bị dọa đến mức mặt trắng bệch. Cô ta thấy Lâm Chi Diêu đứng lên và đi về phía mình thì không ngừng lùi lại phía sau. Chỉ là phía sau đều là người, cô ta muốn lùi lại cũng không có chỗ nữa.

Lâm Chi Diêu đi tới trước mặt Thẩm Vũ Nặc, thản nhiên nói: "Không phải cô muốn đánh tôi sao? Không phải người cô gọi còn chưa tới chứ? Đừng nói tôi bắt nạt cô. Bây giờ cô tiếp tục gọi điện thoại đi. Chờ người của cô tới, chúng ta lại bắt đầu!"

Thẩm Vũ Nặc còn chưa lên tiếng, Đao Tử đang quỳ trên mặt đất nghe thấy Lâm Chi Diêu nói vậy, vội vàng hét lớn với đám người phía sau: "Mẹ nó, tất cả đều mau quỳ xuống! Mẹ nó, lẽ nào chúng mày đều không muốn sống nữa sao? Hả?"

Đám người phía sau Thẩm Vũ Nặc nghe thấy Đao Tử nói vậy, ai nấy đều vội vàng quỳ xuống, không ai dám đứng nữa. Lúc này, bên cạnh Thẩm Vũ Nặc chỉ còn lại mấy người bạn học của cô ta là còn đang đứng. Đó là hai nữ ba nam. Nhưng lúc này, mặt năm người này cũng trắng bệch, toàn thân đều run rẩy.

"Ngài Lâm, tất cả đều là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi..." Khi Lâm Chi Diêu muốn tiếp tục nói với Thẩm Vũ Nặc, ngoài cửa truyền đến một giọng nói sốt ruột. Trong phút chốc, Yến Tử mặc bộ vest màu trắng bạc vội vội vàng vàng chạy vào.

Lâm Chi Diêu nhìn thấy trên mặt Yến Tử đầy mồ hôi lạnh, anh cười. Yến Tử này cũng là một người ngoan độc. Lần trước gặp mặt, anh còn rất thích gã. Vì vậy anh lại hơi hứng thú nhìn Yến Tử nói: "Ha ha, người anh em Yến Tử, lại gặp mặt rồi..."

Yến Tử thấy Lâm Chi Diêu cười, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói với Lâm Chi Diêu: "Ra mắt ngài Lâm. Ngài Lâm à, Đao Tử này là anh em của tôi. Cậu ta thật sự không nhận ra ngài. May là cậu ta còn chưa ra tay với ngài, nếu không tôi thật sự không có cách nào ăn nói được với Lục gia, tôi cũng chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội rồi..."

Lâm Chi Diêu mỉm cười lắc đầu và ngồi xuống ghế, hút thuốc nói với Yến Tử: "Bảo các anh em phía sau đều ra ngoài đi, quá nhiều người, không khí cũng không lưu thông..."

Yến Tử nghe vậy, vội vàng nhìn phía sau và hét lớn: "Nghe chưa? Những người không có nhiệm vụ đều ra ngoài cho tôi!"

Sau tiếng hét lớn của Yến Tử, một, hai trăm người trong quán bi-a lại lập tức đi ra ngoài đi. Rất nhanh, trong cả quán bi-a lớn như vậy chỉ còn lại mười mấy người. Trong đó bao gồm sáu người là Thẩm Vũ Nặc và bạn học của cô ta. Còn có Đao Tử, Yến Tử và mấy anh em quản lý ở lại.

Lâm Chi Diêu nhìn Đao Tử quỳ trước mặt anh nói: "Đứng lên đi. Nể tình cậu không biết chuyện, lần này lại không tính toán nữa. Bây giờ, cậu đứng sang một bên đi".

Đao Tử như được đại xá, liên tục cảm ơn Lâm Chi Diêu, lại dập đầu mấy cái thật kêu: "Cảm ơn ngài Lâm, cảm ơn ngài Lâm..."

Lâm Chi Diêu không để ý tới Đao Tử, mà chỉ vào Thẩm Vũ Nặc và năm người bên cạnh cô ta, nói với Yến Tử: "Lấy năng lực của cậu, liệu làm cho mấy người này biến mất khỏi thế gian sẽ có rắc rối gì không?"

Yến Tử mỉm cười tự tin: "Sẽ không có rắc rối gì cả. Tôi bảo đảm sẽ không điều tra ra được."

Lâm Chi Diêu đứng lên, không thèm liếc nhìn đám người Thẩm Vũ Nặc, chỉ gật đầu nói với Yến Tử: "Được, vậy tôi đi đây. Chỗ đây giao lại cho cậu."

Sau khi đứng dậy, Lâm Chi Diêu chỉ vào Thẩm Vũ Nặc, nói với Yến Tử: "Người phụ nữ này khiến tôi buồn nôn, đừng để cho cô ta chết quá dễ dàng..."

"Được, ngài Lâm" Yến Tử cung kính gật đầu. Lâm Chi Diêu “Ừ” một tiếng lại đi ra ngoài.

Chỉ là mấy người Thẩm Vũ Nặc nghe được lời nói chuyện giữa Lâm Chi Diêu và Yến Tử, lúc này đều sợ vỡ mật. Mấy sinh viên côn đồ bên cạnh Thẩm Vũ Nặc thấy Lâm Chi Diêu sắp đi, vội vàng quỳ trên mặt đất khóc lóc hô lớn: "Ngài Lâm, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, đều do Thẩm Vũ Nặc sai khiến thôi, chúng tôi đều không biết gì cả. Chúng tôi không liên quan gì đến cô ta... Cầu xin ngài hãy bỏ qua cho chúng tôi..."

Mấy sinh viên này đều bị dọa cho ngu người. Bọn họ không quen biết Yến Tử, nhưng bọn họ nhìn thấy mấy trăm đàn em của Yến Tử, lại biết Yến Tử muốn giết chết bọn họ, tuyệt đối không phải là chuyện gì khó. Bọn họ là côn đồ trong trường học, tất nhiên biết nhiều hơn các sinh viên khác. Nhưng chính vì bọn họ biết nhiều hơn, cho nên lúc này lại càng khủng hoảng hơn.

"Câm miệng! Kêu loạn cái gì chứ? Ngài Lâm cũng là để cho các người có thể gọi à?" Yến Tử mắng to một tiếng, lập tức đạp người vừa nói chuyện ngã xuống đất. Thấy Yến Tử ra tay, ngoài trừ Thẩm Vũ Nặc ra, mấy người Đao Tử cũng bắt đầu chào hỏi ngoan độc với mấy người còn lại...

Mãi đến khi mấy người kia bị đánh tới nói không ra lời, Lâm Chi Diêu mới thỏa mãn gật đầu một cái. Cuối cùng cũng thanh tịnh. Sau đó anh không hề nhìn Thẩm Vũ Nặc, lại đi ra ngoài.

Lúc này Thẩm Vũ Nặc cuối cùng mới kịp phản ứng, bò tới trước mặt Lâm Chi Diêu, bịch một cái quỳ trên mặt đất: "Lâm Chi Diêu, tôi sai rồi. Anh tha cho tôi đi, tôi cũng không dám nữa, tôi cũng không dám nữa..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play