"Lâm Chi Diêu, con... con không sao chứ?" Vương Thu Cúc lo lắng nhìn Lâm Chi Diêu.

Lâm Chi Diêu hít sâu một hơi, thu lại hơi thở tàn bạo trên người, anh từ từ bình tĩnh lại. Nhưng nếu Giang Hằng nhìn thấy trạng thái này của Lâm Chi Diêu thì có lẽ sẽ sợ tới mức không nói nên lời. Bởi vì Lâm Chi Diêu càng bình tĩnh thì sự tàn bạo trong trong lòng càng cao!

Lâm Chi Diêu nói với Vương Thu Cúc: "Không sao, cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã nói với con những việc này..."

Vương Thu Cúc lắc đầu: "Chúng ta là người một nhà còn nói cảm ơn cái gì, sau khi mẹ trải qua nhiều chuyện như vậy thì cũng không mong ước gì, chỉ hy vọng con và Mộng Thần có thể tốt hơn là được. Nhưng mà Lâm Chi Diêu, con có thể xử lý chuyện này sao? Hay là con tìm người bạn Giang Hằng giúp đỡ? Với thân phận và địa vị của cậu ta, nếu cậu ta giúp đỡ thì cũng không phải không thể giải quyết được chuyện này!"

Lâm Chi Diêu uống ngụm trà, nói với Vương Thu Cúc nói: "Mẹ, con sẽ xử lý chuyện còn lại. Sau này mẹ tuyệt đối đừng hối hận với sự lựa chọn hôm nay của mình. Con đưa mẹ về nhà, mẹ cứ từ từ khuyên nhủ Mộng Thần, không có chuyện gì lớn cả. Nhưng chuyện tối nay mẹ đến tìm con thì đừng nói với người khác!"

Vương Thu Cúc gật đầu: "Ừ, mẹ sẽ không nói với người khác."

Sau đó Lâm Chi Diêu lái xe đưa Vương Thu Cúc về nhà, Vương Thu Cúc và anh đi với nhau không đến nửa tiếng. Sau khi Vương Thu Cúc xuống xe đi lên lầu thì sắc mặt Lâm Chi Diêu đột nhiên lạnh băng. Bên trong xe tràn ngập sự lạnh lẽo đến thấu xương!

Lâm Chi Diêu đi đến một nơi hẻo lánh, sau lưng anh xuất hiện một người đàn ông mặc quần áo bó sát màu đen, sắc mặt của người đàn ông như dao gọt, ánh mắt sâu thẳm, cả người từ trên xuống dưới toát ra sự sắc bén. Người đàn ông cúi đầu với Lâm Chi Diêu: "Danh sách tác chiến Lâm Thị, Dạ Nhất đứng thứ bảy danh sách, bái kiến thiếu chủ!"

Lâm Chi Diêu gật đầu: "Chiều nay có phải bà cụ Thẩm đi tìm vợ tôi đúng không?"

"Vâng..." Dạ Nhất gật đầu một cái.

"Đưa tôi đi tìm Lý Cảnh Trạch!" Lâm Chi Diêu lạnh giọng nói.

Nếu sức chiến đấu của Dạ Nhất đặt trong quân đội thì chắc chắn là cấp bậc cao nhất, nếu ở trong tổ chức sát thủ cũng là sát thủ giỏi nhất! Từ khi anh ta bảo vệ Thẩm Mộng Thần thì không cần lo lắng sự an toàn của Thẩm Mộng Thần, hơn nữa trong nhóm nhỏ của Dạ Nhất còn có ba người khác. Cho dù gặp phải kẻ địch cùng đẳng cấp, bọn họ không đấu lại cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian.

Dạ Nhất làm việc có hiệu suất rất cao, với năng lực tình báo của anh ta thì trong năm phút ngắn ngủn đã xác định được vị trí hiện tại của Lý Cảnh Trạch...

Dạ Nhất lái xe, Lâm Chi Diêu bình tĩnh ngồi ở ghế sau. Mười phút sau, hai người đi tới một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, cấp bậc của câu lạc bộ này rất cao, hai bảo an đã được huấn luyện đứng ở cửa.

Lâm Chi Diêu đi phía trước, Dạ Nhất đi theo sau lưng. Khi Lâm Chi Diêu đi vào cửa lớn, hai bảo an đứng ở cửa đưa tay ngăn cản anh. Đôi mắt Lâm Chi Diêu nhíu lại. Không đợi anh lên tiếng, Dạ Nhất lách mình xuất hiện trước hai người kia.

Sau đó từng tiếng gãy xương vang lên đồng thời hai bảo an ngã xuống mặt đất, xương màu trắng xuyên qua cơ bắp lộ ra, hai bảo an không chết nhưng đều bị gãy tay chân. Mà Dạ Nhất đã nhẹ tay lắm rồi.

Cửa lớn mở ra, trên người Lâm Chi Diêu tràn đầy khí thế đi vào, mà bên trong nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ngoài cửa thì có sáu bảo an chạy tới, sau khi sáu bảo an xuất hiện, cầm vũ khí chạy về phía Lâm Chi Diêu.

Lâm Chi Diêu không thèm nhìn một cái, tiếp tục đi về phía bên trong, mà sáu bảo an nhắm vào anh lại từng người ngã xuống đất, xương thịt lẫn lộn, máu chảy đầm đìa...

Câu lạc bộ tư nhân này của Lý Cảnh Trạch, tối nay anh ta mang theo mấy người bạn xấu đến đây tụ tập. Mấy người Lý Cảnh Trạch nhìn tình hình trước mắt làm cho dọa sợ đến choáng váng.

"Ngoại trừ Lý Cảnh Trạch, những người còn lại cút đi, hơn nữa nếu ai tiết lộ chuyện xảy ra ở đây vào tối nay thì sẽ chết..." Giọng Lâm Chi Diêu trầm thấp mang theo sự tàn bạo.

Mấy người đẹp ăn chơi bên cạnh Lý Cảnh Trạch vừa nghe vậy thì sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng chạy ra ngoài. Mấy tên ăn chơi đều là con cháu gia tộc lớn ở thành phố Nam Giang, so với người bình thường thì bọn họ biết nhiều hơn một chút. Nhưng bởi vì biết nhiều cho nên đối với mấy người tàn bạo như Lâm Chi Diêu càng kiêng kị...

Lúc này Lý Cảnh Trạch đối diện với Lâm Chi Diêu thì sắc mặt anh ta đã trắng bệch, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng. Anh ta khó tin nhìn Lâm Chi Diêu, trong lòng điên cuồng gào thét. Lâm Chi Diêu không phải là đồ vô dụng sao? Không phải nói Lâm Chi Diêu là tên bất lực sao? Lý Cảnh Trạch lập tức bị dọa đến choáng váng...

Lâm Chi Diêu nhìn chằm chằm anh ta: "Dám đụng đến vợ tôi? Cậu muốn... chết như thế nào?" Trong giọng nói của Lâm Chi Diêu tràn ngập tàn bạo. Anh vừa nói vừa từ từ đến gần Lý Cảnh Trạch, khí thế trên người lập tức toát ra...

"Lâm... Lâm Chi Diêu, có chuyện gì thì từ từ nói, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm..." Lý Cảnh Trạch nói không lựa lời, vừa nói vừa lùi lại phía sau, anh ta rất muốn chạy, nhưng lúc này khí thế của Lâm Chi Diêu làm cho anh ta khiếp sợ, chân mềm nhũn ra, mà còn run rẩy, không chạy nổi.

Lâm Chi Diêu vừa động đậy, sau đó anh xuất hiện trước mặt Lý Cảnh Trạch, đấm vào ngực Lý Cảnh Trạch. Tiếng nứt xương vang lên, Lý Cảnh Trạch phun máu bay ngược lại. Cơ thể vẫn còn trên không trung thì Lâm Chi Diêu lại xuất hiện ở trước mặt anh ta, nâng đùi phải lên một trăm tám mươi độ, rầm rầm...

Rầm... Một tiếng động lớn vang lên, Lý Cảnh Trạch rơi mạnh xuống đất, trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi. Anh ta xoay người quỳ rạp trên mặt đất, giãy giụa bò từng bước về phía cửa...

Lâm Chi Diêu nhíu mắt lại, nâng chân đạp lên đùi Lý Cảnh Trạch, rắc rắc hai tiếng, Lâm Chi Diêu đã đạp gãy đùi Lý Cảnh Trạch...

A a a a... Trong miệng Lý Cảnh Trạch phát ra tiếng kêu thảm thiết, anh ta sợ hãi, thật sự rất sợ. Lúc này ngoài cửa có bảy tám bảo an chạy vào, nhưng không hề bất ngờ bị Dạ Nhất đánh ngã, cả đám nằm trong vũng máu. Vốn không thể cứu viện Lý Cảnh Trạch.

Cả người Lý Cảnh Trạch đầy máu nằm dưới đất, Lâm Chi Diêu ngồi xổm trước mặt anh ta nói: "Dám có ý đồ với vợ tôi, ai cho anh can đảm? Hả?"

Rắc rắc... Lâm Chi Diêu dứt lời, anh lập tức bẻ gãy cánh tay phải của Lý Cảnh Trạch.

Sắc mặt Lý Cảnh Trạch trắng bệch, trên người đầy máu và mồ hôi, dùng sức lực cuối cùng điên cuồng quát lên với Lâm Chi Diêu: "Họ Lâm! Anh sẽ hối hận! Anh và ba tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh! Anh xong đời rồi! Anh hoàn toàn xong rồi!"

Lâm Chi Diêu đang định bẻ gãy cánh tay cuối cùng của Lý Cảnh Trạch thì tạm dừng lại, sau đó Lâm Chi Diêu lấy điện thoại trong túi quần của Lý Cảnh Trạch, cười lạnh đưa cho Lý Cảnh Trạch nói: "Đừng nói tôi không cho cậu một cơ hội, gọi điện thoại đi, tôi ở đây chờ..."

Lý Cảnh Trạch ngây người, anh ta không ngờ Lâm Chi Diêu lại cho anh ta cơ hội. Anh ta thấy Lâm Chi Diêu không còn tra tấn mình nữa, vì thế lập tức cầm điện thoại gọi cho anh cả và ba mình. Toàn bộ quá trình Lâm Chi Diêu không hề ngăn cản, mà ngồi trên ghế đã được Dạ Nhất dọn dẹp, sau đó châm điếu thuốc, lẳng lặng chờ đợi.

Sau khi Lý Cảnh Trạch gọi xong thì trên mặt Lý Cảnh Trạch hoàn toàn nhăn nhó, anh ta nhìn Lâm Chi Diêu hung tợn nói: "Ha ha, Lâm Chi Diêu, anh xong đời rồi! Anh thật sự xong rồi! Anh không nên cho tôi cơ hội gọi điện thoại. Anh nói anh giả vờ gì chứ? Ha ha... Anh chờ đó!"

Lâm Chi Diêu cười khẩy, nhìn Lý Cảnh Trạch nói: "Được, tôi chờ..."

Toàn bộ quá trình Dạ Nhất không nói lời nào mà chỉ cung kính đứng sau lưng Lâm Chi Diêu. Anh ta là người đứng thứ bảy danh sách của gia tộc Lâm Thị. Sứ mệnh cả đời anh ta là chỉ nghe lời của Lâm Chi Diêu.

Khoảng mười phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng rống to: "Ai dám đụng đến em trai tôi?" Cùng lúc với tiếng nói phát ra là Lý Cảnh Huy vô cùng tức giận chạy vào.

Lý Cảnh Huy mặc tây trang màu bạc chạy vào thì nhìn thấy trên tình trạng thảm hại trong sảnh lớn câu lạc bộ, anh ta cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Anh ta nhìn Lý Cảnh Trạch đầy máu quỳ dưới đất, trong lòng lập tức nổi lên sự tàn nhẫn. Nhưng khi anh ta thấy Lâm Chi Diêu ngồi đối diện Lý Cảnh Trạch thì cả người run rẩy, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Lâm Chi Diêu lạnh lùng nói: "Là tôi đánh em trai anh, sao nào... Anh... Có ý kiến?"

"Anh, anh phải làm chủ cho em, người này vừa tới đã đánh em thành thế này, hai chân em đã gãy. Anh nhất định phải báo thù cho em, giết anh ta, giết anh ta..." Sắc mặt Lý Cảnh Trạch tái nhợt, cả người đau nhức làm cho anh ta phải cắn răng, nếu không phải anh ta cố chống đỡ nhìn anh cả và ba giúp mình báo thù thì anh ta đã sớm ngất đi...

Chát... Nhưng điều Lý Cảnh Trạch không nghĩ tới là anh trai ruột của anh ta, anh cả luôn bảo vệ anh ta từ nhỏ đến lớn đột nhiên tát mạnh vào mặt anh ta một cái.

"M* nó, em muốn chết sao? Em dám trêu chọc anh Lâm! Mẹ nó, anh giết chết em!" Lý Cảnh Huy hoàn toàn nổi giận, không hề nể tình đánh lên người Lý Cảnh Trạch...

"A a a... Anh cả, em là em trai anh mà, em là em ruột anh... Anh điên rồi sao? Lý Cảnh Huy, mẹ nó có phải anh điên rồi hay không! Người khác đánh em trai anh thành như vậy, anh không chỉ không giúp em mình mà còn giúp người ngoài! A..." Lý Cảnh Trạch tiếp tục kêu thảm thiết.

Lúc này hai người lại đi vào câu lạc bộ, một người là Giang Hằng mặc tây trang màu đen, một người là Lý Song Hào với sắc mặt tái nhợt. Sau khi Giang Hằng đi vào thì cung kính đứng sau lưng Lâm Chi Diêu.

Lý Cảnh Trạch nhìn thấy ba Lý Song Hào đi vào thì lập tức chạy tới cầu cứu: "Ba, ba mau làm chủ cho con, người ta đánh con đến gãy tay chân, anh trai không chỉ không giúp con mà còn đánh con, ba phải giúp con, chính là người này, cái tên Lâm Chi Diêu này, ba phải giết chết anh ta, giết chết anh ta..." Lý Cảnh Trạch liều mạng gào lên.

Nhưng điều làm cho anh ta khiếp sợ là khi anh ta cố gắng nói hết lời thì một cảnh chấn động đã xảy ra. Bởi vì anh ta nhìn thấy người ba vĩ đại cao lớn ở trong lòng mình, mặc kệ anh ta ăn chơi thế nào cũng sẽ giải quyết tốt hậu quả cho mình. Phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Lâm Chi Diêu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play