Lúc này bốn ông lớn của thành phố Nam Giang đã trở về biệt thự Tử Trúc, cùng lúc nhận được tin nhắn zalo của Lâm Chi Diêu. Bọn họ đọc tin nhắn zalo này, mồ hôi lạnh trên lưng đều chảy xuống, bởi vì bọn họ từ trong tin nhắn zalo này của Lâm Chi Diêu, nhìn thấy lửa giận của Lâm Chi Diêu.

Lúc này Tiêu Viễn Sơn với Lý Song Hào đang ở cùng nhau, Tiêu Viễn Sơn sau khi nhìn thấy tin nhắn zalo của Lâm Chi Diêu thì lộ ra biểu tình vui sướng như người khác gặp họa nói với Lý Song Hào: “Ha ha ha, lão Lý, anh đây là đắc tội chết với tổng giám đốc rồi hả, anh nói xem anh hôm kia không mời Vương Thu Cúc thì không có chuyện này rồi không phải sao? Bây giờ tổng giám đốc phu nhân đích thân xuống bếp nấu cơm đó, anh thật có mặt mũi, bội phục bội phục, chuyện này của anh, lát nữa tôi phải ở trước mặt tổng giám đốc, biểu dương anh một phen...”

Sắc mặt của Lý Song Hào đen xì tại chỗ, mồ hôi lạnh trên đầu đều nhỏ xuống. Ông ta vốn là cho rằng lúc đó Vương Thu Cúc với Thẩm Mộng Thần chỉ là khách khí nói vậy thôi. Nhưng ai ngờ tối nay thật sự mời bọn họ tới ăn cơm chứ. Hơn nữa điều quan trọng hơn là hai người phụ nữ đích thân vào bếp.

Fuck, một người là mẹ vợ của tổng giám đốc đại nhân, người còn lại là vợ của tổng giám đốc. Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Song Hào vô cùng sợ hãi. Tuy ông ta cho rằng lấy tính cách của Lâm Chi Diêu cũng sẽ không thật sự để bụng. Nhưng sợ lỡ như thì sao? Dù sao thân phận của bọn họ bày ra ở đó, để tổng giám đốc phu nhân đích thân xuống bếp nấu cơm cho bọn họ, mặt mũi của bọn họ cũng lớn quá rồi?

Lý Song Hào khó nhóc nuốt nước bọt, nói với Tiêu Viễn Sơn: “Anh Viễn Sơn, anh đừng có cười chê tôi nữa, tôi đều sắp bị dọa chết rồi, chuyện này chuyện này chuyện này... chuyện này phải làm sao đây? Anh nói xem lấy kiểu tính cách đó của tổng giám đốc đại nhân, cậu ấy... cậu ấy chắc sẽ không tính toán với tôi đâu nhỉ?”

Trên mặt Tiêu Viễn Sơn cố ý trưng ra thần sắc lo lắng, sâu sắc thở dài, nặng nề vỗ vỗ vai của Lý Song Hào, sau đó lại thở dài lắc đầu, đi sang một bên.

“Vãi... anh có ý gì thế? Tiêu Viễn Sơn! Anh đừng quá đáng quá, anh trưng ra cái vẻ mặt chết người đó cho ai nhìn hả? Đừng quên ông đây bây giờ là phó tổng giám đốc thứ hai đó, thứ hạng của anh còn đang xếp sau ông đây! Ặc ặc ặc... Anh Tiêu, Tiêu tổng anh đợi tôi...” Lý Song Hào mắng Tiêu Viễn Sơn mấy câu, thấy Tiêu Viễn Sơn muốn đi thì vội vàng đuổi theo.

Trong lòng Tiêu Viễn Sơn vô cùng thoải mái, thầm nói lão Lý này cuối cùng là tự lấy đá đập chân mình mà, chỉ là ông ta cũng đang buồn bực. Trong lòng thầm nghĩ, bữa cơm tối nay nên ăn thế nào. Nếu tổng giám đốc đích thân kính rượu bọn họ, kính rượu theo lễ của vãn bối, bọn họ rốt cuộc có nên tiếp không...

Nghĩ tới đây, Tiêu Viễn Sơn vô cùng đau đầu, vò vò đầu, nhìn chằm chằm vào Lý Song Hào đứng một bên. Lúc này ông ta hận không thể đánh chết cái lão già này, đây không phải đem lửa tới đốt nhà bọn họ sao? Ài đau đầu...

Tới 6 giờ tối, trong phòng khách của nhà Lâm Chi Diêu, trên một chiếc bàn tròn lớn, đã bày mười mấy món ăn tinh tế đẹp mắt. Trong này một nửa là Vương Thu Cúc nấu, một nửa là Thẩm Mộng Thần làm. Ngoài đồ ăn, trên bàn còn có mấy chai rượu vang với rượu trắng thượng hạng. Rượu này là Thẩm Mộng Thần lấy từ chỗ Cố Mịch.

“Lâm Chi Diêu, anh đã thông báo hết rồi chứ? Lý tổng bọn họ sao còn chưa tới?” Thẩm Mộng Thần có hơi nghi hoặc nhìn Lâm Chi Diêu, dù sao trước đó cô kêu Lâm Chi Diêu ra ngoài gọi người, Lâm Chi Diêu rất nhanh đã trở lại, trước sau cũng không tới mười mấy phút.

Lâm Chi Diêu nhìn ánh mắt nghi ngờ đó của Thẩm Mộng Thần, lửa giận trong lòng lại bùng lên. Thầm nói bốn cái tên này vậy mà dám tới muộn, Lâm Chi Diêu rút điện thoại lại gửi đi một tin nhắn zalo: “Đù đâu hết rồi, mau lên, đồ ăn đều để trên bàn rồi đó, còn để tôi đích thân tới đón các ngươi sao?”

Sau đó Lâm Chi Diêu mỉm cười nói với Thẩm Mộng Thần: “Hằng rep tin nhắn zalo của anh rồi, bọn họ lập tức tới, lập tức tới ngay...” Lâm Chi Diêu vừa nói xong thì nghe thấy tiếng bước chân truyền từ cửa vào, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, nói với Thẩm Mộng Thần: “Em nhìn đi, tới rồi...”

Theo tiếng bước chân truyền tới, Lâm Chi Diêu với Thẩm Mộng Thần cùng đi ra cửa xem. Chỉ là ngay sau đó sắc mặt của Lâm Chi Diêu hoàn toàn tối sầm!!! Bởi vì người tới vậy mà là Vương Thư Văn Vương Thư Đào Thẩm Chấn Hoa, còn cả một đôi vợ chồng Lâm Chi Diêu không quen. Sắc mặt của Thẩm Mộng Thần cũng rất khó coi.

Lâm Chi Diêu cầm điện thoại lập tức gọi điện cho phòng bảo vệ của biệt viện Tử Trúc: “Mau chóng cho người tới, có người xông vào nhà tôi, ném ra ngoài cho tôi! Trong năm phút không làm được, tôi đập phòng bảo vệ của các người!”

Lúc Lâm Chi Diêu gọi điện căn bản không có nề hà năm người, cho nên năm người cũng đều nghe rõ ràng. Đôi vợ chồng lạ mặt kia mặt mày đều thay đổi rồi.

Người phụ nữ đó là Dương Đào, người bên cạnh là Tôn Minh chồng của bà ta làm về bất động sản. Lúc này Dương Đào đều đơ rồi, bà ta vạn ngàn lần không ngờ, quan hệ giữa Lâm Chi Diêu với người nhà họ Thẩm vậy mà tệ như vậy. Chồng của Dương Đào cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn bà ta. Bản thân Dương Đào cũng không biết chuyện gì, cho nên chỉ có thể lắc đầu với chồng của bà ta. Tôn Minh là người nhanh nhạy, con mắt khẽ đảo, lặng lẽ kéo Dương Đào lui tới vị trí cửa đằng sau nhóm người. Đây rõ ràng là chuyện của người ta, bọn họ vẫn là không nên nhúng tay vào thì tốt hơn, bây giờ dù sao nhà họ Thẩm là gia tộc mới nổi của thành phố Nam Giang, trong thời gian ngắn không có ai dám chọc vào.

Thẩm Chấn Hoa không có để tâm tới việc Tôn Minh lùi lại, chỉ sâu sắc liếc nhìn Tôn Minh, trong lòng đã nhớ kỹ Tôn Minh rồi. Đợi sau này sẽ trả thù sau.

Sau đó Thẩm Chấn hoa nghênh ngang đi tới phòng khách, càng là đi thẳng tới trước mặt Lâm Chi Diêu, mũi hếch lên trời cười nói với Lâm Chi Diêu: “Ha ha, phế vật cậu dám đuổi tôi đi? Lâm Chi Diêu tôi nghe nói cậu bây giờ bị đình chức rồi, đợi sau khi tổng giám mới nhậm chức thì mới sắp xếp lại cho cậu hả? Ha ha, tôi nói cho cậu biết cậu nghĩ nhiều rồi, cậu kiếp này cứ tiếp tục làm phế vật của cậu đi, cậu bây giờ quỳ xuống dập đầu cho tôi, không chừng tâm trạng tôi...”

Bốp... Thẩm Chấn Hoa còn chưa nói xong, đột nhiên cơ thể bay ngược ra, Lâm Chi Diêu vung ra một cái tát. Vốn dĩ tối nay trong lòng anh đã rất không thoải mái rồi, cái tên ngu xuẩn Thẩm Chấn Hoa này vậy mà lại tới rồi, lúc này anh lập tức không nhịn được nữa, trực tiếp đánh ông ta...

Thẩm Chấn Hoa bị tát lăn ra đất, đều hoàn toàn đơ rồi, Lâm Chi Diêu dám đánh ông ta? Phải biết bây giờ đã khác trước rồi. Bây giờ con gái của ông ta là bạn gái của tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu, hơn nữa rất có khả năng còn sẽ gả qua đó. Dù sao sính lễ trên trăm tỷ tổng giám đốc người ta đều tặng rồi. Nhưng cho dù là như vậy, Lâm Chi Diêu vẫn dám đánh ông ta?

Lúc này không chỉ Thẩm Chấn Hoa đơ ra, hai anh em Vương Thư Văn Vương Thư Đào sau khi bước vào còn chưa nói chuyện cũng đơ ra rồi. Tôn Minh và Dương Đào dẫn bọn họ vào cũng hoàn toàn ngốc luôn, Thẩm Chấn Hoa là ai? Đó là ba vợ tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu, Lâm Chi Diêu vậy mà dám đánh ông ta? Tôn Minh với Dương Đào đều bị dọa cho ngốc ra rồi.

Lúc này, Lâm Chi Diêu liếc nhìn về phía bọn họ nói: “Biệt viện Tử Trúc người bình thường không vào được, là hai người dẫn bọn họ vào đây nhỉ? Hai người... rất giỏi.” Trong mắt Lâm Chi Diêu lạnh lẽo một khoảng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play