Viền Chỉ Am quấy tầy (hạ) Lâm Sở Sở mặc áo T-shirt màu vàng nhạt trên người, bên dưới mặc váy bò siêu ngắn, tóc chải ra sau gáy, trông rất nhẹ nhàng thoải mái, quả thật có mấy phần xinh đẹp.

Đường Ân hứng thú liếc mắt nhìn Lâm Sở Sở rồi xoay người đi vào trong quán cơm nhỏ.

Chuyện liên quan đến Đường Ân bị vu oan trước đó, Lâm Sở Sở đã bị tạm giữ mấy ngày, mấy ngày đó cô ta mới thật sự ý thức được bản thân mình đã buồn cười đến mức nào. Cũng chính trong mấy ngày đó, có người nói cho cô ta biết gia đình của Đường Ân không phải loại quán cơm nhỏ như cô ta có thể so sánh được, cũng không phải người cô ta có thể sỉ nhục được.

Nhớ lại ngày đó, nhớ lại những gì mà Lâm Sở Sở tự mình gây ra, cô ta thật sự không dám đối mặt với Đường Ân nữa, cho dù nhìn thấy Đường Ân cũng sẽ sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

Viên Chi Am cũng xuống xe, sau khi liếc mắt nhìn Lâm Sở Sở, trong lòng càng cười lạnh hơn mấy phần.

‘Thảo nào đến đây ăn cơm, hóa ra là để ý nhân viên phục vụ của quán à? Người đàn ông này thật sự khiến người ta coi thường! Trong buổi đấu giá ôm một người, sáng hôm nay trong biệt thự có một người, buổi tối chạy đến quán cơm nhỏ này lại có một người nữa! Vô liêm sỉ! Đồ cặn bãt Viên Chi Am thầm cười lạnh, cũng ra quyết định, chỉ cần xảy ra chuyện gì đó với Đường Ân, sau đó vắt kiệt giá trị lợi dụng của anh, cuối cùng nhất định phải đá văng. Người như vậy chỉ có thể lợi dụng, không thể giữ lại bên cạnh được.

Suy nghĩ trong lòng Viên Chi Am đương nhiên không để cho người ta biết được.

Tuy nhìn vẻ ngoài không gợn sóng chút nào, có điều bước vào quán cơm nhỏ vẫn nhíu mày, cô ta cảm thấy nơi này khiến người sang trọng như cô ta có chút không thể chịu đựng nổi.

Đường Ân đã ngồi xuống, nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Ngô Mẫn, cũng không để ý cho lắm.

“Đường Ân?”Lâm Thành từ phòng bếp chạy ra, sau khi nhìn thấy Đường Ân, trên mặt lập tức hiện lên vẻ biết ơn: “Muốn ăn chút gì không, chú Lâm mời cháu, cửa lớn nhà chúng ta vẫn luôn chào đón cháu!” “Đúng, vẫn luôn chào đón cháu!” Ngô Mẫn cũng cười cứng ngắc.

Đường Ân nở nụ cười: “Không cần mời, có người mời cháu rồi, chỉ là cháu ăn cơm ở đây quen rồi thôi!” “Đúng vậy, ăn ở nhà mình chắc chắn vẫn quen hơn!” Lâm Thành cười chất phác.

“Sở Sở, còn không mau cầm thực đơn ra đây?” Ngô Mẫn cười, quay sang nháy mắt với Lâm Sở Sở.

Lâm Sở Sở giật mình, hoảng hốt vội vàng cầm thực đơn đặt trước mặt Đường Ân. Lần này cô ta thật sự biết điều hơn rất nhiều, cũng đã mất đi bộ dạng kiêu ngạo trước đây, cứ cúi thấp đầu mãi, không dám liếc nhìn Đường Ân một cái.

Có thể thật sự giống như Đường Ân nói, Lâm Sở Sở từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu khổ bao giờ, thật sự cho cô ta chịu khổ mấy ngày, có lẽ cũng ngoan ngoãn hơn một chút.

“Thực đơn thì không cần đâu, cháu đã nhớ hết tên món ăn rồi!” Đường Ân cười: “Làm mấy món đặc biệt đi, dù sao cũng là bạn mời ăn cơm mà…” “Được! Được! Cháu đợi một lát, bảo đảm làm cháu hài lòng!” Lâm Thành gật đầu, chui vào phòng bếp.

Đường Ân nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng có chút ấm áp.

Lâm Sở Sở và Ngô Mẫn không có bất kỳ tình-cảm gì với anh, nhưng Đường Ân vẫn cảm thấy Lâm Thành này rất tốt.

Trước bàn, Viên Chi Am mở miệng, có phần mềm mại nói: “Anh Đường, tôi đến đây chủ yếu là muốn nói lời xin lỗi với anh, vì liên quan đến buổi đấu giá lần này, chúng tôi có chút hiểu lầm với anh, vẫn xin anh thứ lỗi cho!” “Ồ?” Đường Ân bật cười một tiếng, nhìn vẻ quyến rũ trên mặt Viên Chỉ Am, thật sự cũng hơi động lòng.

Viên Chi Am dịu dàng cười, vội vàng nói: “Anh cũng biết vật đấu giá cuối cùng kia, chính là cơ hội của ông cụ Thẩm, chúng tôi cũng đã liên lạc với ông cụ Thẩm rồi, cơ hội lần này sẽ giữ lại cho anh, anh có thể tùy ý đưa ra một cái giá là được rồi!” “Cô Viên, có phải cô hiểu lầm chuyện gì không?” Một tay Đường Ân gõ lên mặt bàn, nở nụ cười nhìn cô ta: ‘Ban đầu tôi đã nói rồi, tôi không muốn mua…” “Anh Đường, anh giúp một tay đi mà, nếu không lần này tôi gặp xui xẻo rồi…” Vẻ mặt Viên Chi Am ấm ức, nũng nịu nói với Đường Ân: “Anh giúp tôi lần này, tôi sẽ không quên anh đâu!” Đường Ân nghiêng đầu: “Giúp thế nào? Con người tôi không thích giúp đỡ người khác!” Viên Chi Am hơi đỏ mặt: “Cái đó… Cái toa.

“Tôi cảm thấy coi như xong rồi…’ Đường Ấn cười cười, đặt một tay lên bàn.

Viên Chỉ Am hơi thất vọng, bĩu môi, cố gắng làm cho mình đáng yêu e thẹn, kéo tay Đường Ân: “Đường Ân, anh giúp tôi một lần đi, tôi cầu xin anh, nếu lần này tôi không làm được, có thể sẽ gặp tai họa đấy!” Đường Ân cảm thấy lòng bàn tay trơn trượt, trong lòng nhẹ nhàng rung động, trên mặt lại nở nụ cười.

Trong lòng Viên Chi Am cười lạnh, trên mặt lại hiện lên vẻ đỏ bừng: “Đường Ân, cậu giúp chị một lần đi, lần này chị tuyệt đối sẽ không xử tệ với cậu đâu, sau khi chuyện này thành công, cậu muốn thế nào cũng được!” “Thế nào cũng được sao?” “Ừ!” Viên Chi Am cúi đầu, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

“Nếu nói như vậy, chuyện này cũng không phải không thể…” Đường Ân một tay sờ lên cằm, đánh giá Viên Chi Am từ trên xuống dưới.

Trong lòng Viên Chi Am khinh bỉ, quả thật giống y như mình nghĩ.

“Hay là… cơm nước xong ra ngoài một lát đi2” Giọng nói của Viên Chi Am rất khẽ, nhìn qua giống như bộ dạng rất thẹn thùng, rất ngượng ngùng.

Đường Ân nhìn bộ dạng Viên Chi Am lúc này, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy.

“Tôi biết gần đây có mấy danh lam thắng cảnh, đến lúc đó có thể dẫn anh đi một vòng!” Viên Chỉ Am cười, vẻ mặt rất tự tin: ‘Chị đây thế mà rất hiếm khi đi ra ngoài với người khác đấy nhé…” Đường Ân nhún vai, thờ ơ rút tay lại.

Lâm Sở Sở ngồi bên cạnh nhìn vào, trong lòng dậy sóng, có điều vừa nhìn thấy gương mặt kia của Đường Ân, cúi thấp đầu theo bản năng, nhịp tim đập cực kỳ mãnh liệt.

Chỉ một lát sau, bốn món ăn một bát canh được Lâm Sở Sở bưng lên.

Đường Ân ăn rất vui vẻ, về phần Viên Chi Am có lẽ thật sự không quen với hương vị của nơi này, sau khi thuận miệng ăn mấy miếng thì không hề động đũa nữa.

Đối với Viên Chi Am mà nói, chỗ ăn cơm như thế này, trong lòng cô ta chẳng khác nào bát cơm chó, đời này cô ta hoàn toàn chưa từng đến những nơi cấp thấp như thế này bao giờ.

Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Ân cười đứng dậy.

“Tôi đi trả tiền nhé!” Viên Chi Am cười, tiện tay kéo cổ tay Đường Ân: “Đường Ân, lần này coi như tôi mời anh!” Đường Ân nghiêng đầu nhìn bộ dạng cô ta, cũng chỉ có thể để cô ta trả tiền.

Lâm Thành vốn không định lấy tiền, nhưng thấy Viên Chi Am kiên trì, cũng chỉ đành thu tiền, nhưng khi nhìn Đường Ân, trong mắt lại hiện vẻ lo lắng.

Dù sao Lâm Thành cũng có tuổi rồi, đối với người bừa bãi như Viên Chi Am, trong lòng có chút phản cảm. Nhưng khi ông ấy nhìn thấy Đường Ân hơi lắc đầu, trong lòng lại yên tâm hơn rất nhiều.

Ra khỏi quán cơm nhỏ, Đường Ân không nhịn được ợ một tiếng no nê, liếc mắt nhìn thời gian, Kỷ Du Du cũng sắp tan học rồi.

“Đường Ân, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Viên Chi Am đỏ mặt hỏi.

Đường Ân hơi do dự một lát: “Cô có mang theo chứng minh thư không?” Trong lòng Viên Chi Am cười lạnh, quả nhiên đây chính là đàn ông!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play