Đường Ân quay đầu lại, nhích người sang một bên tránh đi cánh tay của Lâm Lập Quốc, vẻ mặt lạnh lùng.

“Lâm Lập Quốc, anh muốn làm gì?” Bùi Nhược tức giận.

Vẻ mặt anh ta hơi xấu hổ, vội giải thích: “Bùi Nhược, chúng anh đều vì tốt cho em thôi, tên này vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì, sao cô gái xuất sắc như em có thể ở bên cậu ta được?” “Tôi ở bên ai không liên quan đến anh!” Bùi Nhược xoay người vào thang máy.

“Vậy được, anh chỉ hỏi em, chuyện này anh của em có biết không?” Lâm Lập Quốc chỉ vào Đường Ân: “Một người như vậy, anh của em có thể đồng ý cho em ở bên cậu ta à?” “Không cần anh quan tâm!” Bùi Nhược nói xong thì ấn phím thang máy.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, chị ta lập tức như thở phào, thân thể tự nhiên dựa lên người Đường Ân.

Thân thể anh hơi cứng đờ, trong lòng thoáng hoảng hốt, khi nấy lúc ôm người ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh mới biết tim mình đang đập thình thịch như sắp nhảy lên tới cổ họng vậy.

Hình như Bùi Nhược phát hiện-ra gì đó, phì một tiếng bật cười, ngẩng đầu khiêu khích nhìn Đường Ân: “Cậu đang căng thẳng à? Là vì ôm tôi sao?” “Làm gì có? Tôi quen vô số cô gái, phụ nữ từng ôm còn nhiều hơn đàn ông chị từng gặp, sao có thể căng thẳng được?” Anh vội vàng nhếch miệng, vươn tay chỉnh lại áo mình.

Lúc này, anh đột nhiên phát hiện hai tay mình đang vô dụng run lên.

Bùi Nhược thấy cảnh như vậy thì bật cười ha hả, cả người gần như dán sát trên người anh, cười run rẩy đến khom lưng, xinh đẹp động lòng người.

Đáy lòng Đường Ân hơi vô lực, cảm thấy mình cực kỳ mất mặt, trên chuyện tình cảm nhiều nhất mình cũng chỉ là Bạc thôi, lúc rảnh rỗi bắt nạt cấp Đồng là Kỷ Du Du còn được, nhưng gặp phải Cao Thủ như Bùi Nhược lập tức khiến mình mất hết lòng tin.

Đinh…

Cửa thang máy đột nhiên mở ra, hiện trường vũ hội mờ tối, vô số ánh đèn chiếu trên người hai người.

“Hoan nghênh khách quý của chúng ‡a…

Người dẫn Chương trình đứng trên sân khấu cách đó không xa nhìn thấy người trong thang máy, nụ cười trên mặt lập tức hơi cứng đờ.

Vô số ánh mắt cũng nhìn về phía này, mọi người đều ngơ ngác hết! Hai người này đang làm gì thế? Cô gái gần như dính sát lên người chàng trai, trên mặt còn mang theo nụ cười rực rỡ động lòng người…

Thời thế đổi thay mài Sau khi nhận ra cô gái kia là Bùi Nhược, mọi người càng hoảng hốt hơn.

Người đẹp luật sư của thành phố Giang này lại có thể thân mật với một chàng trai trong thang máy như thế.

Đường Ân hơi không quen, vội lấy tay che đi ánh sáng của đèn chiếu, sau khi dần quen hơn mới được Bùi Nhược dắt ra khỏi thang máy.

Vương Ngạn Siêu mặc âu phục đứng cách hai người không xa lập tức cứng đờ.

Đường Ân! Anh ta không ngờ Đường Ân lại có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa trong lòng còn ôm người phụ nữ khác! Vào khoảnh khắc này, Vương Ngạn Siêu lập tức lấy điện thoại của mình ra chụp hai tấm, sau đó nhanh chóng cất điện thoại, xoay người đi tới một góc cách đó không xa.

Vương Ngạn Siêu tới để đàn, lại không ngờ sẽ gặp phải cảnh này.

Lúc này, trên mặt anh ta mang theo vẻ hưng phấn hiếm có, vội vàng chia sẻ ảnh chụp cho hai người fan, bảo bọn họ nhanh chóng gửi vào điện thoại của Kỷ Du Du.

Trời cũng giúp mình rồi! Vương Ngạn Siêu không ngờ hôm nay sẽ may mắn như vậy.

Khi Kỷ Du Du nhìn thấy những ảnh chụp này, chắc chắn cô có thể nhận ra khuôn mặt thật bỉ ổi của Đường Ân, đến lúc đó cho dù Đường Ân có giải thích.thế nào cũng đừng hòng ở bên Kỷ Du Du nữa.

Bên này, Đường Ân hơi chột dạ dắt Bùi Nhược đi vào trong hội trường.

Bên trong có rất nhiều bàn nhỏ, trên bàn để bảng tên các công ty lớn.

Chỗ hai người ngồi xuống là chỗ ngồi của văn phòng luật Tây Hà.

Trên bàn này có tổng cộng hai cái sofa, xem ra là trước đó Bùi Nhược đã trao đổi rằng sẽ có hai người đến.

Đường Ân vừa ngồi xuống, Bùi Nhược ở bên cạnh đã cười thò người qua, hưng phấn dò hỏi: “Kích thích không?” Đường Ân cười xấu hổ, cảm thấy nghiệp mình gây ra trên người Kỷ Du Du đều phải trả hết cho Bùi Nhược rồi: Có lẽ ông trời luôn công bằng như thế, để anh cũng trải nghiệm cảm giác bị người ta trêu đùa.

Đôi mắt nóng bỏng của chị ta khiến anh không quen, vội vàng cầm lấy danh sách bán đấu giá trên bàn che giấu sự xấu hổ của mình.

Tất cả trên danh sách đều là thứ sắp đấu giá hôm nay, có vài thứ cũng không tệ, ví dụ như Tứ Phương Dương Ngọc,…

cũng có thứ cực kỳ rẻ như ảnh chữ ký của ngôi sao nào đó.

Đáng được quan tâm nhất bên trong là cái cuối cùng trong danh sách, một cơ hội của bậc thầy chạm ngọc ông cụ Thẩm.

Trên danh sách viết rất rõ ràng, muốn được cơ hội lần này, thứ nhất là ưu thế về giá, thứ hai là cháu gái của ông cụ Thẩm bị bệnh lạ, cần phải mời.chuyên gia về mặt này: Người quyền uy có thể giúp đỡ sẽ có được cơ hội lần này.

Đường Ân buông danh sách xuống, chần chừ nhìn về phía Bùi Nhược, chị ta chỉ mỉm cười.

Trên danh sách không viết là bệnh gì, nhưng theo suy đoán của Đường Ân có lẽ là một bệnh lạ rất khó giải quyết, nếu không cũng sẽ không mất công như thế.

“Đoán ra rồi?” Bùi Nhược học theo dáng vẻ của Đường Ân nghiêng đầu nhìn anh, tỏ vẻ khen ngợi.

Đường Ân nhún vai, không nói thêm gì.

“Bệnh lạ này thật sự khó xử lý, với điều kiện chữa bệnh trong nước rất khó chữa được tận gốc!” Chị ta thở dài khe khẽ, sau đó nhỏ giọng nói: “Lần này tôi vốn định nhờ Từ Cương giúp, tuy anh ta không phải chuyên gia, nhưng lúc anh ta đi du học ở nước ngoài từng có tiếp xúc với bậc thầy về mặt này, có lẽ có thể giúp được…” “ồ..” Đường Ân cười gật đầu, không tỏ rõ ý kiến.

Bây giờ xem ra Từ Cương đã từ chối Bùi Nhược, sau đó cùng đến với Lâm Lập Quốc rồi.

Chẳng trách vẻ mặt khi chị ta nhìn thấy Từ Cương lại khó coi như vậy.

Nếu có lời giới thiệu của anh ta, cộng thêm cái giá của văn phòng luật Tây Hà, có lẽ thật sự sẽ có được cơ hội lần này.

Nhưng không có được cũng chẳng sao, Đường Ân cũng không đến nổi bắt buộc phải mua được nó.

“Hoan nghênh anh Lâm Lập Quốc của Trang sức Như Ngọc…” Người dẫn Chương trình đứng trên sân khấu, mím môi cười.

Đường Ân quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Lập Quốc đang đi đến, nét mặt u ám nhìn về phía mình.

‘Tâm trạng của anh ta thật sự hơi khó chịu, vì chuyện lần này mà anh ta đã tốn rất nhiều công sức, chỉ muốn khiến Bùi Nhược vui vẻ một chút, lại không ngờ có một Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường.

Lúc đầu theo tính toán của Lâm Lập Quốc, lần này tìm đến Từ Cương là muốn lên kế hoạch với anh ta. Hai người đều biết Bùi Nhược muốn cơ hội lần này, lại cố ý để Từ Cương từ chối trước, đợi lúc bán đấu giá, một người ra tiền, một người xử lý, sau khi có được cơ hội thì tặng miễn phí cho Bùi Nhược. Về phần ai có thể có được trái tim của chị ta thì phải dựa vào bản lĩnh của mình rồi! Lên kế hoạch đã xong, nhưng lại xuất hiện biến số.

Lâm Lập Quốc đi thẳng tới bàn của Trang sức Như Ngọc, gọi người bên cạnh đến, nhỏ giọng hỏi: “Bùi Hạc đến chưa?” “Sếp Bùi đã đến rồi, nhưng vẫn chưa vào bàn, có lẽ đang nghỉ ngơi ở khu khách quý!” Người bên cạnh nhỏ giọng đáp lời.

Lâm Lập Quốc gật đầu, chần chừ một lát rồi nói: “Cậu đi nói với Bùi Hạc một tiếng, cứ nói em gái anh ta dân một tên ăn bám đến, bảo anh ta tới xem thử…” “Được!” “Đợi đãi” Anh ta thấy thuộc hạ muốn đi thì kêu về lại, trong mắt loé lên sự tàn nhân: “Tốt nhất là nói trước mặt các tiền bối…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play