Vương Ngạn Siêu là nhân vật làm mưa làm gió ở trường đại học thành phố Giang, mãi đến bây giờ đã gần tốt nghiệp vẫn rất có tiếng tăm.
Nếu xuất hiện ở một lớp, chắc chăn hôm đó sẽ xuất hiện đầy rẫy trên trang khoảnh khắc.
“Mọi người nói xem, có khi nào anh ấy thật sự tìm Kỷ Du Dư của lớp chúng ta không?” Giang Yến vóc người nhỏ bé ngoài cửa đột nhiên nói, sau đó nhìn các bạn học trong lớp với ánh mắt kỳ lạ.
Trong lớp lập tức trở nên yên tĩnh, ngay cả Dương Cầm cũng nhìn về phía Kỷ Du Du vẻ hơi bất ngờ.
“Ha ha ha…” Lâm Thần Phong đột nhiên cười to: “Giang Yến, sao trước kia không phát hiện ra cô nói chuyện hài hước thế?” “Ha ha ha…” Tiếng cười đỉnh tai nhức óc vang lên trong lớp, mọi người vừa cười vừa nhìn Kỷ Du Du như xem kịch, vẻ mặt giễu cợt.
“Giang Yến, tôi cảnh cáo cô đừng nói bừa! Vương Ngạn Siêu là thần tượng của tôi, sao có thể tìm đến Kỷ Du Du của lớp chúng ta được? Nếu cô còn nói những lời này nữa cẩn thận tôi tìm cô tính sổ đó!” Vương Nhuy vội nói, giọng điệu khó chịu: “Nói không chừng người tên Kỷ Du Du kia ở trong toà nhà này của chúng ta đấy?” Giang Yến biết điều ngậm miệng, cúi đầu không dám nói nữa.
Các sinh viên cũng im lặng, nhưng ý cười trong mắt càng rõ ràng hơn. Ít nhất trong mắt bọn họ, cho dù Vương Ngạn Siêu có đến đây, chắc chắn cũng không phải tìm Kỷ Du Du này, mà là tìm “Kỷ Du Du” trong lòng anh ta.
“Đến rồi! Đến rồi!” “Thật sự đến rồi, đến rồi!” Lúc này, ngay cả Đường Ân cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn qua.
Vương Ngạn Siêu này thật sự đến đây tìm Kỷ Du Du à? “Cô ơi, cho em hỏi, có phải lớp cô có một nữ sinh tên Kỷ Du Du không?” Vương Ngạn Siêu đã đứng trước cửa lớp, trong tay cầm một bó hoa hồng, nở nụ cười tràn đầy nhiệt tình.
Phía sau anh ta còn có một đám người đi theo, bên trong còn có fan của anh ta, có lẽ là đến để cổ vũ, cả mấy người ở lớp bên cạnh đến hóng chuyện cũng thò đầu nhìn vào lớp Đường Ân.
Dương Cầm hơi không vui, lạnh lùng nói: “Lớp chúng tôi đúng là có một người tên Kỷ Du Du, nhưng không phải Kỷ Du Du trò muốn tìm, nếu trò muốn tìm thì đến lớp khác xem đi!” Vương Ngạn Siêu sửng sốt, nhìn một vòng trong phòng, dường như thật sự không phát hiện ra Kỷ Du Du. Nhưng ngay lúc này, anh ta thoáng thấy Đinh Huyền, đáy lòng lập tức cảm thấy vui mừng.
“Cô ơi, có lẽ Kỷ Du Du em muốn tìm là ở lớp của cô đó ạ!” Vương Ngạn Siêu cười đáp.
Dương Cầm sửng sốt, nói vẻ hơi chán ghét: “Tôi nói với trò rồi, ở đây không có Kỷ Du Du trò muốn tìm đâu!” “Cô ấy thật sự ở đây mà!” Vương Ngạn Siêu nói một câu rồi nhìn vào lớp lần nữa, thấy một bóng lưng đang nằm sấp lập tức mừng như điên: “Người em muốn tìm là cô ấy…” Dứt lời, Vương Ngạn Siêu chỉ vào chỗ Kỷ Du Du.
Lúc này, cả lớp đều trở nên yên tĩnh, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Vương Ngạn Siêu.
Thật sự là Kỷ Du Du của lớp mình ư? “Sao có thể?” Vương Nhuy thay đổi sắc mặt, vội vàng kêu to: “Chắc chắn anh tìm nhầm rồi, đây không phải Kỷ Du Du anh muốn tìm đâu, Kỷ Du Du này là một kẻ xấu xí, hoàn toàn không xứng với anh!” Vương Ngạn Siêu hơi sửng sốt, trong mắt loé lên vẻ ngạc nhiên.
Kẻ xấu xí? Không thể nào! Tướng mạo và khí chất của Kỷ Du Du đều là hạng nhất, điều này anh ta có thể chắc chắn! “Anh Vương, nếu anh đã đến lớp của chúng em rồi thì vào ngồi một lát đi? Em tên Vương Nhuy, chắc anh cũng có ấn tượng đúng không!” Vương Nhuy cố hết sức khiến giọng nói của mình dịu dàng hơn, còn ra vẻ ngoan ngoãn: “Em từng nghe buổi hoà nhạc của anh, cũng là thành viên trong fanclub của anh, mỗi lần anh diễn tấu em đều đi nghe, chắc chắn anh có nhớ eml” Vương Ngạn Siêu hơi sửng sốt và ngạc nhiên nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô ta, trong chốc lát thật sự không nhớ ra được.
Fanclub có quá nhiều người, anh ta cũng không cần thiết phải biết hết.
“Ở đây không có Kỷ Du Du trò muốn tìm, trò vẫn nên đi nhanh đi, đừng làm chậm trễ việc học tập của lớp tôi…” Dương Cầm nói một câu, bực bội phất tay.
Đáy lòng Vương Ngạn Siêu hơi chần chừ, chẳng lẽ Kỷ Du Du ở đây thật sự không phải Kỷ Du Du mình muốn tìm ư? “Tôi nói đừng làm chậm trễ việc dạy học của tôi!” Dương Cầm lạnh lùng nhìn anh †a.
Vương Ngạn Siêu hơi chần chừ, gật đầu: “Nếu vậy thì em về trước!” Dương Cầm không nói gì, ánh mắt rất hờ hững.
“Anh Vương, anh không vào ngồi một lát sao? Bạn học trong lớp em đều rất thích anh, nhất là những khúc nhạc anh đàn chúng em đều nghe cả rồi, rất là hay!” Vương Nhuy cười xinh đẹp.
Anh ta cười đáp lại, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Vương Nhuy tỏ vẻ thất vọng, chỉ có thể tức giận ngồi lại chỗ cũ, nhưng còn không quên châm chọc Kỷ Du Du: “Sao? Người ta hoàn toàn không phải đến tìm cô, bây giờ hết hy vọng rồi chứ?” Kỷ Du Du nằm sấp trên bàn, hoàn toàn không nói chuyện, cũng không nhìn Vương .Ngạn Siêu lấy một cái.
Dương Cầm thấy cảnh này cũng không để ý: “Chú ý nghe giảng, chúng ta học tiếp thôi!” Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn về bảng đen.
Lúc gần tan học, trên diễn đàn trường học lại bùng nổ.
Lần này vẫn là chủ đề liên quan đến h tìm là một kẻ xấu xí Vương Ngạn Siêu.
Cả buổi chiều anh ta đều cầm một bó hoa hồng chạy khắp các toà nhà dạy học muốn tìm cô gái tên Kỷ Du Du kia.
Đáng tiếc đến lúc tan học vẫn không thể phát hiện bóng dáng của cô gái đó.
Tin tức này được mọi người đồn ra với tốc độ rất nhanh, sau đó trên diễn đàn không ngừng xuất hiện chủ đề mới.
Đường Ân nhìn thoáng qua rồi nhún vai, không quan tâm lắm.
Vương Nhuy dọn dẹp đồ đạc của mình, kiêu căng nhìn Kỷ Du Du: “Không tìm được cũng không thể chứng minh cô là cô gái trong lòng người ta đâu! Anh Vương là thần tượng trong trường học, tốt nhất cô đừng nghĩ đến chuyện lén đi tìm anh ấy!” Đường Ân cười lạnh: “Cũng may tìm người tên Kỷ Du Du chứ không phải tên Vương Nhuy, nếu không người nào đó thật sự có thể leo lên giường người ta rồi!” “Đường Ân, cậu nói ai hả?” Vương Nhuy hơi tức giận.
Anh xoè hai tay, vô tội nhìn cô ta: “Nói cô đó, cô không nghe thấy sao?” “Bạn học Đường Ân, tốt nhất cậu nên chú ý, sau này đừng nói chuyện với con gái như thế nữa!” Lâm Thần Phong lạnh lùng nhìn Đường Ân.
Anh nhún vai: “Hay là lớp trưởng đại nhân dạy tôi nên chú ý thế nào đi?” Lâm Thần Phong lạnh lùng nhìn Đường Ân, xanh hết cả mặt.
“Không cần chấp nhặt với tên thấp hèn này, cậu ta chỉ tìm cảm giác tồn tại ở đây thôi!” Vương Nhuy kéo Lâm Thần Phong đi ra ngoài toà giảng đường.