Vu Tĩnh bị đánh đến mức ngân ngấn nước mắt, có chút căm giận nhìn cửa hàng trưởng Trần.

“Tiền thưởng tháng này, cô đừng hòng nhận được một xu…’ Cửa hàng trưởng Trần rống lên giận dữ.

Sắc mặt Vu Tĩnh trắng bệch, xoay người đang định bỏ đi, lại bị Đường Ân kéo lại: “Chúng tôi mua bộ này, cô đi cái gì chứ?” Vụ Tĩnh sững sờ, trên mặt tràn đầy ấm ức.

“Cậu mua? Cậu có bao nhiêu tiền mà tự cậu không biết hay sao?” Trương Cường chế giễu nhìn Đường Ân.

Đường Ân cười cười, nhún vai: “Tôi đương nhiên biết chứ? Chẳng lẽ cậu biết à? Câu hỏi này hơi ngu ngốc rồi đấy?” “Cậu…” Trương Cường tức giận đến mức bùng nổ, xoay người nhìn cửa hàng trưởng Trần: “Vừa nấy tôi bảo các cô đuổi cậu ta ra ngoài, các cô cứ không nghe, khiến trong lòng tôi chẳng còn chút tâm trạng gì! Ở trong cùng một cửa hàng với loại người như thế này, tổn hại đến thân phận của tôi, không mua nữa!” Nói dứt lời, Trương Cường kéo Nguyễn ‘Thấm, ném bộ lễ phục trên tay Nguyễn Thấm xuống mặt đất.

Cửa hàng trưởng Trần vừa nghe thấy câu này, vội vàng chạy chậm đến: “Ngại quá, anh Trương, tôi giảm giá ba mươi phần trăm cho anh, giảm giá ba mươi phần trăm cho anh…” “Giảm giá ba mươi phần trăm tôi cũng không mual” Trương Cường hừ lạnh, xoay người định đi ra ngoài.

Vốn dĩ bộ quần áo này cũng quá đắt, anh ta hoàn toàn không có ý định mua nó, đừng nói là giảm giá ba mươi phần trăm, cho dù bây giờ có giảm giá đến chín mươi phần trăm, anh ta cũng sẽ không bỏ ra một xu nào. Nhất là mặc lên người Nguyễn Thấm, khiến anh ta cảm thấy có chút không đáng.

“Không mua nổi thì nói là không mua nổi, cần gì giả vờ giàu có ở chỗ này?” Đường Ân chế giễu cười.

“Anh đừng nói linh tinh ở đây…’ Cửa hàng trưởng Trần xoay người lại, một tay chỉ vào Đường Ân: “Mau cởi quần áo trong cửa hàng chúng tôi ra, nếu không tôi cho anh đẹp mặt…” Kỷ Du Du sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, kéo tay Đường Ân.

Đường Ân cười lạnh, quay đầu liếc mắt nhìn Vu Tĩnh: “Tôi phát hiện cửa hàng trưởng của các cô đúng là một con heo! Cô đi theo loại cửa hàng trưởng như vậy thì có thể có triển vọng gì chứ? Nếu không thì thế này đi, tôi mua mấy bộ quần áo, cô trích phần trăm lợi nhuận trước đi, sau này bảo cô ta cút xéo…” “Anh nói ai hả?” Cửa hàng trưởng Trần giận dữ.

Đường Ân quay đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, chỉ từng bộ treo trong tủ quần áo: “Bộ này… Bộ này…

Bộ này, còn có bộ lễ phục trên mặt đất kia nữa!” “Đường Ân, anh có ý gì chứ hả, tôi đã nhìn thấy bộ lễ phục này trước rồi!” Nguyễn Thấm thấy Đường Ân chỉ bộ lễ phục trên mặt đất, sắc mặt tối sầm xuống.

Đường Ân nở nụ cười, cũng không thèm nhìn Nguyễn Thấm, mà chỉ nói với Vu Tĩnh: “Nhớ rõ chưa? Những bộ tôi vừa chọn ra, đều không cần! Những bộ còn lại đều đóng gói lại đưa đến chỗ tôi…” “Ừm…” Vu Tĩnh gật đầu, trong quá trình suy nghĩ cũng kịp tỉnh táo lại, hai mắt trừng to hoảng sợ: “Anh… anh nói là đóng gói hết sao?” “Đúng vậy!” Đường Ân cười: ‘Mấy bộ này quá xấu, tôi thấy chướng mắt! Còn bộ lễ phục trên đất kia, tôi cảm thấy có thể là bị người nào đó sờ vào rồi, cho nên cứ tỏa ra một mùi hôi.tanh, khiến tôi khó mà hít thở nổi!” “Đường Ân!” Nguyễn Thấm kinh ngạc giận dữ gầm lên: “Rốt cuộc là anh có ý gì chứ hả?” “Chê cô bẩn đấy!” Đường Ân cười lạnh, quay đầu nhìn Vu Tĩnh vẫn còn đang ngẩn người: “Nhanh đóng gói lại đi, không phải cô đợi tôi đóng gói đấy chứ? À, đúng rồi, trả tiền cho côI” Vu Tĩnh vân còn đang khiếp sợ, mà cửa hàng trưởng Trần lại càng bối rối.

Vừa nãy Đường Ân chỉ vào năm sáu bộ, ngoại trừ năm sáu bộ này ra, trong toàn bộ cửa hàng quần áo có khoảng mấy chục bộ! Cửa hàng này đi theo xu hướng tỉnh tế, cho nên trong cửa hàng không có quá nhiều quần áo, tổng cộng cũng chỉ có khoảng hơn mấy chục bộ thôi! Nhưng mấy chục bộ quần áo này đều có giá trị không nhỏ, bộ rẻ nhất cũng phải một nghìn đồng, bộ nào đất nhất lên đến năm mươi nghìn đồng! Gộp chung tất cả những bộ này lại, ít nhất cũng phải ba bốn trăm nghìn, làm sao thanh niên này có thể có nhiều tiền như vậy được chứ? “Này… Tôi nói trả tiền cho cô mài!” Đường Ân vươn tay, lắc lắc trước mặt Vụ Tĩnh vẫn đang ngẩn người.

Vu Tĩnh vội vàng tỉnh táo lại, gương mặt kích động nhìn Đường Ân: “Được! Được! Tôi biết rồi!” Giờ phút này, Vu Tĩnh cảm thấy thế mà lại có một miếng bánh to như vậy từ trên trời rơi xuống! Mới vừa nãy còn cảm thấy có lẽ hôm nay chẳng có hy vọng gì, cũng định rời khỏi đây rồi, không ngờ được trong nháy mắt đã bán được nhiều sản phẩm như vậy? Đường Ân quay đầu, liếc mắt nhìn bộ lễ phục trên mặt đất một cái: “Đáng tiếc thật! Ban đầu còn cảm thấy bộ lễ phục này cũng rất đẹp, nhưng bị người ta động vào rồi, thật sự không muốn mua về chút nào…” “Thưa anh, tôi có thể giúp anh giặt sạch, chỉ cần anh đợi một lát, tôi sẽ giúp anh xử lý tốt ngay thôi…” Cửa hàng trưởng Trần lập tức tỉnh táo lại, nâng bộ lễ phục trên mặt đất lên đi tới trước mặt Đường Ân: “Anh xem lại xem…” “Cút!” Đường Ân trừng mắt, hơi chán ghét lùi về phía sau hai bước: “Xem bộ dạng cô toàn thân hôi tanh, giống hệt như hai người kia, còn đứng khoe khoang ở chỗ này nữa sao?” Sắc mặt cửa hàng trưởng Trần ngẩn ra, có chút cứng ngắc ngay tại chỗ.

“Đường Ân, anh bảo ai hôi tanh hả?” Nguyễn Thấm như sắp phát điên đến nơi.

Trương Cường sắc mặt trắng như tờ giấy, nghiến răng nhìn chằm chằm Đường Ân, hận không thể xông lên xé Đường Ân thành hai nửa ngay lập tức.

Đường Ân bật cười một tiếng, xoay người lầm bầm nói: “Gần đây có rất nhiều người không biết lượng sức, thật khiến cho người ta gai mắt!” “Đường Ân!” Trương Cường rống lên giận dữ.

Đường Ân lạnh lùng quay đầu lại, đôi mắt như lưỡi dao nhìn Trương Cường, trong đôi mắt giống như bắn ra vô số lưỡi dao sắc bén.

Cơn giận dữ vừa dâng lên trong lòng Trương Cường, vậy mà lại hơi sợ hãi mấy phần trước đôi mắt này.

Đường Ân chế giều cười, xoay người lại, kéo tay Kỷ Du Du đi về phía cửa.

“Thưa anh, lần này của anh tổng cộng tiêu hết năm trăm nghìn tám trăm đồng, đây là thẻ của anh…” Vu Tĩnh đã chạy đến.

Đường Ân cất thẻ đi, cười nói: “Sau khi đóng gói quần áo xong thì đưa đến bệnh viện Nhân Ái thành phố Giang…” “Được thôi! Chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng gửi đến!” Vu Tĩnh cười cực kỳ vui vẻ.

Hơn năm trăm nghìn sao? Sắc mặt Nguyễn Thấm thay đổi liên tục, nhìn bóng lưng Đường Ân, cảm thấy trong lòng trở nên trống rỗng.

Năm trăm nghìn? Đường Ân lấy đâu ra năm trăm nghìn? Trương Cường cũng kinh hoàng, nhưng chỉ nghiến răng nhìn chằm chằm Đường Ấn.

Đường Ân quay đầu, liếc nhìn hai người một cái, cười híp mắt nói: ‘Quên không nói với hai người, khi tôi nhặt được ví tiền, người ta trả thù lao cho tôi tổng cộng một triệu, thật ngại quá, tôi nhặt được ví tiền liền trở thành triệu phú luôn rồi đấy…” Sắc mặt Nguyễn Thấm hơi hoảng hốt, mím chặt môi.

Một triệu? Nếu biết trước Đường Ân có một triệu, cô ta cũng sẽ không chia tay với Đường Ân đâu! Bên này trước tiên có thể ôm chặt Trương Cường, bên kia lừa gạt lấy một triệu của Đường Ân, sau đó mới chia tay với Đường Ân.

Giờ phút này Nguyễn Thấm cảm thấy trái tim mình vỡ vụn ra rồi, hai tay nắm thành nắm đấm, nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Nếu trước đây giải thích tử tế cho Đường Ân ở cửa trường học, hôm nay người đến đây mua nhiều quần áo như vậy, chẳng phải chính là mình hay sao? “Một triệu? Nhiều lắm sao?” Cuối cùng Trương Cường cũng không chịu đựng nổi nữa, hung dữ nhìn chằm chằm Đường Ân.

Đường Ân chế giễu một câu: “Không nhiều lắm, chỉ có thể mua quần áo cho người ta thôi, không đến mức giống như cậu, ngay cả một bộ lễ phục dự tiệc đã giảm giá ba mươi phần trăm mà cũng không mua nổi đúng không?” “Cậu bảo ai không mua nổi hả?” Trương Cường bước lên một bước, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Ân.

Đường Ân cười lạnh, chỉ bộ lễ phục dự tiệc trên mặt đất: “Vậy cậu mua đi, lấy tiền rai” “Ấy bịch tốt không? bánh giá để được 2 Đậu Ö bơi xúu, ti còn lời muốn nói! ŸŠ Tíng quà ông hộ tác giá nhai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play