Nghe thấy lời này, trên mặt Đường Ân hiện lên vẻ châm chọc, nhìn Trần Diệu Tổ bên cạnh với ánh mắt sâu xa.

Đuổi đi?

Nửa đại học Thành phố Giang đều là nhà họ Đường quyên tặng, ai có thể đuổi anh chứ? "Hiệu trưởng Trần, có phải ông không nghe thấy lời tôi không?" Điền Nhuy thấy Trần Diệu Tổ không động tay, lập tức lớn tiếng quát to.

Trần Diệu Tổ cực kỳ tức giận, ngẩng đầu nói: “Nếu Tập đoàn Thượng Thanh không muốn đầu tư thì cút ra khỏi đây đi, tôi cũng không cần các người đầu tư!”

Dứt lời, ông ta như được trút giận, hờ hững ngồi xuống ghế. “Ông..” Điền Nhuy chấn động, hơi sợ hãi nhìn Trần Diệu Tổ. Lợi nhuận của hạng mục này thật sự rất thấp, ở đây gần như không có ai xem trọng. Nếu không phải Tập đoàn Thượng Thanh bọn họ thật sự muốn đến thành phố Giang phát triển, thì cũng sẽ không đầu tư vào thứ như vậy. Sâu trong lòng Điền Nhuy biết đại học Thành phố Giang cần mình, nếu không cũng sẽ không nói thế. Nhưng cô ta không ngờ Trần Diệu Tổ lại cứng rắn như vậy? "Ông không cần đầu tư, đúng không?”

Trần Diệu Tổ chỉ ra cửa: "Cô Điền, cửa ở chỗ kia, nếu cô muốn rời đi thì sẽ không ai cản cô đâu!" “Ông.” Điền Nhuy tức giận đến run rẩy.

Điền Vĩ ở phía xa vẫn luôn nhìn Điền Nhuy, thấy trạng thái của cô ta không đúng thì lập tức đứng lên, đi về phía Điền Nhuy.

Tập đoàn Thượng Thanh ở Thượng Hải cũng xem như là xí nghiệp lớn, sao có thể bị người ta sỉ nhục ở thành phố Giang nho nhỏ chứ? Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, sau này về Thượng Hải sẽ không bị người ta cười chết hay sao? "Tiểu Vĩ!" Vi Quý kêu một tiếng, vẻ mặt tức giận, nhưng Điền Vĩ đi quá nhanh, hoàn toàn không thể ngăn lại được: “Tiểu Vĩ, về đây!”

Điền Vĩ đâu rảnh quan tâm nữa? Nhìn thấy em gái của mình chịu thiệt thòi như vậy, lúc này hoàn toàn không muốn ở yên nữa, cho dù đối phương là ai đều phải xử trước rồi nói sau. "Ngài Vu, tư liệu ngài cần đã được đưa tới ri.."

Phía sau Vu Quý vang lên tiếng của vệ sĩ.

Ông ta vội vàng nhận lấy tài liệu, sau khi đưa mắt nhìn qua, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thật ra mục đích chủ yếu đến thành phố Giang lần này là muốn tìm người áp chế Tập đoàn Doãn Thị ở đây. Theo suy nghĩ của nhà họ Điền là làm thân với đối phương trước, sau đó củng cố thêm một bước, tốt nhất là phát triển một loạt quan hệ hợp tác. Như vậy chẳng những có thể phát triển thuận lợi ở thành phố Giang, thậm chí còn có thể nhờ thực lực của người nọ trở về Thượng Hải.

Vào khoảnh khắc đầu tiên khi đến thành phố Giang, Vu Quý đã phái người tìm hiểu chuyện lúc trước, cuối cùng bây giờ cũng có kết quả rồi, nhưng kết quả lại khiến tim ông ta run rẩy.

Ảnh chụp trên tài liệu rõ ràng là Đường Ân mà Điền Nhuy đang đối phó trước mặt.

Lúc này ông ta chỉ hận không thể giết chết hai anh em ngu xuẩn này, sải bước đi nhanh về phía Đường Ân.

Bên này, Điền Nhuy nghiến răng gật đầu thật mạnh: "Được được được... Hiệu trưởng Trần, nếu ông đã bao che cho sinh viên của mình như vậy thì đừng trách tập đoạn Thượng Thanh chúng tôi không nể mặt! Tập đoàn chúng tôi không thèm cái hạng mục nát này đâu!" “Tuỳ cô!” Trần Diệu Tổ cũng nổi giận. "Tiểu Nhuy, xảy ra chuyện gì?" Điền Vĩ tức giận chạy nhanh tới. "Anh, chính là nữ sinh kia đụng trúng em, còn nam sinh này bảo em cút đi, em tìm hiệu trưởng của trường bọn họ nói phải trái, không ngờ hiệu trưởng của trường bọn họ cũng là một tên nịnh bợ, chẳng những không quan tâm chuyện này còn bảo em cút đi!" Điền Nhuy càng nói càng uất ức, nước mắt cũng sắp rơi xuống. "Được lắm, một đại học Thành phố Giang nho nhỏ còn giả vờ cao thượng ở đây cái gì? Một đám ăn mày xin tiền giúp đỡ khắp nơi cũng dám lên mặt? Xin lỗi em tôi ngay, nếu không hôm nay chúng tôi không để yên đâu!" Điền Vĩ chắn trước mặt Đường Ân và Trần Diệu Tổ.

Lâm Sở Sở cực kỳ hoảng hốt, sợ tới mức run rẩy cả người.

Trần Diệu Tổ ngẩng đầu, sắc mặt xanh mét: “Cậu muốn làm gì? Không biết nơi này là trường đại học sao? Các người làm vậy không sợ bị người khác cười nhạo à?" "Cười nhạo? Bản thân các người còn không sợ mất mặt thì chúng tôi sợ cái gì?” Điền Vĩ nổi giận, muốn bắt lấy Đường Ân: “Ranh con, mẹ nó, mày chọc trúng người không nên dây vào thì đừng trách người khác! Trở về khóc lóc kể lể với mẹ mày đi, cứ nói là ông nội Điền của Tập đoàn Thượng Thanh đánh mày.”

Sắc mặt Đường Ân lạnh như băng, vào khoảnh khắc cổ tay Điền Vĩ muốn bắt lấy mình thì trở tay nắm ngón tay cái của anh ta, sau đó bé ngược lại. “A..” Điền Vĩ thay đổi sắc mặt, hét lên một tiếng: “Ranh con, mày muốn chết à!”

Đường Ân đứng lên, đá một cước vào xương sườn của anh ta.

Điền Vĩ lùi về sau hai bước đụng ngã một hàng ghế, khiến những người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang. “Mày..” Điền Vĩ vội vàng bò dậy. "Dừng tay!" Lúc này, cuối cùng Vu Quý cũng chạy tới, thấy cảnh trước mắt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Tiểu Vĩ, cháu làm gì thế? Ai cho cháu ra tay?" “Chú Quý, chú có ý gì? Không nhìn thấy anh cháu chịu thiệt sao? Chú là muốn giúp đỡ người ngoài ư?” Điền Nhuỵ giận dữ. "Dừng tay!" Vu Quý thấy Điền Vĩ còn muốn xông lên thì lập tức ngăn cản: “Cháu làm gì đấy?" "Cháu muốn giết chết nó... Chú Quý, chú đừng cản cháu, hôm nay cháu sẽ giết chết thằng ranh con này!” Điền Vĩ hét to.

Đường Ân ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo. "Câm miệng!" Vu Quý gầm lên một tiếng, cầm lấy cổ tay Điền Vĩ, nâng tay tát một cái chát: “Cháu muốn làm gì? Lần này lúc ra ngoài cháu nói với tôi thế nào? Ai cho cháu ra tay với người ta hả?”

Điền Vĩ lảo đảo lùi về sau, khiếp sợ nhìn Vu Quý: “Chú đánh tôi?” "Vu Quý, chú làm gì đấy? Ai cho chú cái quyền đánh anh tôi!” Điền Nhuy như xù lông, giậm chân chỉ vào Vu Quý: "Chú có biết mình có thân phận gì không? Nếu không phải năm đó ba tôi cứu chú, chú đã chết từ lâu rồi! Bây giờ chú nhìn thấy anh tôi bị người ta đánh chẳng những không muốn giúp, lại còn đánh anh tôi? Cẩu nô tài nhà chú, sao chú không cút khỏi nhà họ Điền đi?”

Thân hình Vu Quý chấn động, sắc mặt thoáng chốc cứng đờ, cẩu nô tài, nhưng từ ngữ thấp kém liên tục xông vào tai ông ta. Ở nhà họ Điền nhiều năm như vậy, có thể nói là cần cù chăm chỉ, không ngờ trong mắt cậu chủ cô chủ, mình chỉ là một con cẩu nô tài thấp kém? "Vu Quý, ông cút đi!” Điền Vĩ đẩy Vu Quý ra muốn xông về phía Đường Ân, nhưng đúng lúc này, bảo vệ của hội trường đã xông vào.

Vu Quý bị Điền Vĩ đẩy ngã xuống đất, mãi vẫn không tỉnh táo lại. "Giết người rồi, đại học Thành phố Giang muốn giết người rồi!" Thấy cảnh trước mặt, Điền Nhuy vội vàng thét chói tai: “Hiệu trưởng của trường đại học Thành phố Giang muốn giết người đầu tư, sau này ai còn dám đầu tư cho trường đại học Thành phố Giang nữa chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play