Ở tầng cao nhất của công ty, Kim Địch rót cho mình một ly rượu vang đỏ, một tay cầm ly rượu trong tay, nhẹ nhàng lắc lư chất lỏng màu đỏ trong suốt trong ly.

Sau khi Rodin rời đi, đây chính là sân nhà của Kim Địch.

Kim Địch biết rõ rất nhiều chuyện của Rodin, biết con đấu tài sản của công ty ở chổ nào, biết hợp đồng công ty của Rodin ở đâu, thậm chí còn biết rõ trong tài khoản của công ty rốt cuộc còn có bao nhiêu tiền.

Kim Địch tận mắt nhìn thấy tất cả mọi thứ ở đây, cũng một lòng muốn trả thù, một lòng muốn trả thù Bùi Nhược.

Lúc này Kim Địch đã bị thù hận che mờ đôi mắt từ lâu, miễn là có thể giúp Đồng Quân Hựu bắt được Đường Ân, như vậy mới có vốn liếng để trả thù Bùi Nhược.

Bùi Nhược này, nhất định phải để cho cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong!

Nghĩ đến đây, sức lực trên tay Kim Địch không ngừng tăng thêm, đến mức khớp xương trắng bệch.

Đường tương lai rộng nở khiến cho bản thân Kim Địch có phần lạc lối, không kiềm chế được lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Bùi Nhược.

“Alo!” Giọng nói của Bùi Nhược có phần lạnh nhạt.

“Bùi Nhược, cô có biết không, từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn thua cô, điều này khiến tôi cực kỳ không cam lòng!” Kim Địch vừa nói vừa nắm chặt nắm tay, cười khanh khách: “Nhưng bây giờ thì khác rồi… Bùi Nhược, cô không biết lần này tôi nắm được cái gì đâu, cô không biết cô ở bên cạnh Đường Ân ngu xuẩn đến mức nào đâu! Bùi Nhược, không ngại nói thật với cô, tôi đã tiếp nhận công ty của Rodin, đã không còn là tôi của trước đây nữa! Nắm được mạch máu của cô và Đường Ân rồi…”

“Kim Địch, cô hả hê sớm quá!” Bùi Nhược lạnh lùng nói.

“Sớm quá sao? Ha ha ha…” Kim Địch cất tiếng cười to, quái gở nói: “Bùi Nhược, tôi đợi một ngày này, đã đợi rất lâu rồi! Nể tình chúng ta là bạn học cũ, tôi cho cô cơ hội cầu xin tôi, thế nào? Bây giờ đến chỗ tôi, quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc cho cô được chết có thể diện một chút! Nếu không, trước khi cô chết, tôi sẽ đối xử với cô thật tử tế… Ví dụ như, cho cô ở cùng với một trăm người đàn ông, quay phim lại, để cô lây nhiễm căn bệnh buồn nôn nhất, để cả đời này cô cũng không thể sống yên ổn được… Ha ha ha…”

Bùi Nhược lạnh lùng cúp điện thoại.

Kim Địch nở nụ cười, cười rất điên cuồng.

Cộp cộp cộp…

Ngoài cửa một loạt tiếng bước chân vang lên, người phụ trách tài vụ đi tới: “Cô Kim Địch, tất cả tiền bạc của công ty đều đã chuyển ra ngoài hết rồi…”

“Làm tốt lắm!” Kim Địch cười: “Sau này công ty này chính là của tôi, chỉ cần anh đi theo tôi, tôi sẽ cho anh tiền tiêu không hết…”

“Được!” Người phụ trách tài vụ gật đầu, thở dài.

“Gô Kim Địch…” Lúc này, ngoài cửa có một tràng tiếng bước chân vang lên, thư ký bước nhanh đến: “Cô Kim Địch, anh Rodin anh ta…”

“Gấp cái gì? Nhìn bộ dạng cô bây giờ đi, ngay cả con chó cũng không bằng!” Kim Địch hơi tức giận, lớn tiếng quát một câu.

Thư ký hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: “Cô Kim Địch, anh Rodin đã quay lại rồi…”

“Cô nói cái gì?” Kim Địch lạnh lùng, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Cô nói Rodin đã quay lại rồi sao?”

“Đúng vậy, anh Rodin đã quay lại rồi, đang trên đường đến phòng làm việc…’ Thư ký đáp lại nói.

“Sao có thể vậy được!” Kim Địch có chút mất hồn, cảm giác được ly rượu trong tay trượt xuống, choang một tiếng rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.

Vừa nấy còn nói người ta như con chó, bây giờ chính bản thân mình còn nhếch nhác hơn cả con chó.

Ngoài cửa, anh Rodin đã bước vào rồi, cười nhạt nhìn Kim Địch: “Em yêu, em sao vậy? Sau khi em nhìn thấy anh, lại không có vẻ vui mừng chút nào vậy? Em biết không? Vì để chuẩn bị một bữa trưa phong phú, gần như: anh đã chạy khắp thành phố Giang, có thể thấy được tình yêu của anh với em rốt cuộc sâu nặng đến mức nào đấy..”

“Tại sao anh lại quay về? Ai cho anh trở về?” Kim Địch nhìn Rodin, có chút khó mà tin được, tay chỉ vào mặt Rodin: ‘Ai cho anh trở về?”

Rodin sửng sốt một lát: “Đương nhiên là anh phải về rồi…

Người phụ trách tài vụ nhìn Rodin, sắc mặt cũng tái nhợt, anh ta còn nhớ việc mà Kim Địch vừa bảo anh ta làm, còn nhớ rõ lời nói vừa nãy của Kim Địch. Tất cả tiền trong tài khoản công ty này, đều đã được chuyển đi chỗ khác hết rồi, nếu Rodin trách tội…

“Anh không nên trở về! Anh không nên trở về, đồ con hoang này…” Kim Địch giống như đã phát điên, nổi giận lôi đình tìm kiếm thứ gì đó trong phòng, khi nhìn thấy chai rượu vang đỏ, trong đầu Kim Địch đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: “Rodin, anh không nên trở về, đừng trách tôi…

Rodin ngẩn ra, nhìn thấy Kim Địch nhấc chai rượu lên, sau đó keng một tiếng, đập vỡ vào cạnh bàn, lộ ra mảnh vỡ sắc nhọn.

“Em yêu, em định làm gì vậy?” Rodin sợ hãi.

“Rodin, đừng trách tôi, anh không nên trở về…” Kim Địch như bị ma nhập, cầm chai rượu đâm về phía Rodin.

Giờ phút này Rodin đứng tại chỗ ngẩn người, nhìn chai rượu đâm vào bụng mình, cảm giác được cơn đau truyền đến, lúc này mới phản ứng lại: “Kim Địch, em định giết anh sao?”

Kim Địch rút chai thủy tinh ra, lại giơ lên lần nữa.

Rodin hốt hoảng kêu lên một tiếng, vội vàng chạy trốn ra ngoài, mà thư ký và người phụ trách tài vụ còn đang ngây người đứng đó, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi, nhìn cô Kim Địch đuổi theo, hai người mới tỉnh táo lại từ chuyện vừa nấy.

Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Báo cảnh sát, chỉ có báo cảnh sát mới có thể giải quyết được chuyện này!

Hai người cùng lựa chọn báo cảnh sát, Rodin ôm bụng, vội vàng chạy thẳng ra khỏi tòa nhà cao tầng: “Kim Địch, anh thật sự rất thất vọng, anh không ngờ được em lại giết anh…

Kim Địch đuổi theo xuống dưới tầng, nhìn thấy xe cộ đi qua đi lại dưới tầng, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Lúc này, Kim Địch mới cảm giác được bản thân mình không ổn, vội vàng ném chai rượu thủy tinh đi, xoay người chạy trốn ra phía cửa sau.

“Giết người rồi! Giết người rồi!” Rodin gào rống, sắc mặt lộ vẻ hoảng hốt: “Cầu xin các anh mau báo cảnh sát giúp tôi…

‘Ven đường thật sự có người bắt đầu báo cảnh sát, mà năm phút sau cảnh sát cũng đã chạy đến nơi, người phụ trách tài vụ và thư ký cũng chạy ra, đưa Rodin lên xe cứu thương.

“Công ty của tôi bị người ta chuyển tiền đi với ý đồ xấu, tôi không còn cách nào bảo đảm an toàn cho bản thân mình nữa…” Rodin khóc to: “Kim Địch, thế mà lại cấu kết với người ngoài, muốn cướp tiền giết người, tôi thật sự không ngờ được cô ta lại là loại người như vậy…”

Cảnh sát vừa ghi chép lời khai vừa gọi điện thoại cho đồng nghiệp, bắt đầu vây bắt Kim Địch.

Lúc này, Kim Địch đang nấp trong một con hẻm nhỏ, hoảng hốt bấm số điện thoại của phòng làm việc của Đồng Quân Hựu.

Sau khi nghe thấy Kim Địch kể lại, thư ký ngẩn ra, vội vàng chạy vào phòng của Đồng Quân Hựu: “Tổng giám đốc Đồng, Kim Địch nói Rodin đã trở về, hơn nữa… Hơn nữa Kim Địch còn đâm anh ta bị thương, cảnh sát vây bắt Kim Địch…”

“Cô nói cái gì?” Đồng Quân Hựu đột nhiên đứng dậy, sác mặt đột nhiên thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play