Kỷ Du Du nghe nói vậy thì run rẩy, cuối cùng cũng không kìm nén được nước mắt nữa: “Chúng ta đã bàn xong từ trước rồi mà, tiền này tôi phải trả cho người khác.”
"Trả cái gì? Đống tiền này đều là của ông!" Trương Hán mắng một câu, vội vàng lấy hết đống tiền đi.
Cô ta cảm thấy đầu kêu ong lên một tiếng, trước mắt cũng bin thành màu đen.
Sao có thể như vậy?
Rõ ràng tiền này là cô ta đòi, cô ta muốn trả lại cho Đường An, sao những người này lại có thể làm thế?
"Mau cất đi!” Lý Thành Hồng bên cạnh cũng nói.
Hai mắt Kỷ Du Du đẫm lệ: "Dì ba, nếu các người nói thế, vậy con không lấy chồng nữa!”
"Không lấy chồng nữa?” Bà ta sửng sốt.
“Không lấy chồng nữa?” Lý Ngạn Lâm cũng trợn to mắt, hung ác nói: "Cô nói không lấy chồng thì không lấy à? Ông đây đã đến rồi mà cô còn dám nói không lấy chồng? Cô trêu ông hả? Mẹ nó, hôm nay có chết, cũng phải chết trong nhà họ Lý chúng tôi.”
Dứt lời, hắn ta nắm lấy tóc Kỷ Du Du, kéo ra ngoài.
"A." Kỷ Du Du bị nắm tóc khó chịu, sợ hãi kêu lên.
"Đúng, kéo người đi đi!” Trương Hán gào thét.
"Đúng, nhà chúng tôi không có người này.” Trương Dĩnh cũng nói.
Lý Ngạn Lâm cười lạnh, kéo Kỷ Du Du từ trong phòng ra tới sân.
Người trong thôn nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều trở nên khó coi, Mọi người đều từng thấy cô dâu khóc lóc ra ngoài, nhưng chưa từng nhìn thấy cô dâu bị người ta nắm tóc kéo ra thế này.
Cảnh này khiến rất nhiều người cảm thấy lạnh lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT