“Liên lạc với luật sư Bùi, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng!” Chủ nhiệm Trương giận dữ quay đầu, quát lớn một câu với Lý Minh bên cạnh: “Nếu trường học thật sự xuất hiện một người như vậy, trường học của chúng ta còn danh dự gì nữa chứ? Sau này làm sao còn có chỗ đứng ở thành phố Giang được nữa? Còn có thể tuyển được sinh viên nữa hay sao?” “Được, chủ nhiệm Trương, ông yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ đi liên lạc ngay…” Lý Minh hung dữ trợn mắt lườm Đường Ân một cái, sốt ruột vội vàng quay đầu chạy ra ngoài.

Lâm Sở Sở lấy danh thiếp đưa cho Lý Minh.

Lý Minh cầm điện thoại di động lên, xoay người chạy về phía cuối hành lang, gọi vào số điện thoại trên danh thiếp.

Ông xong đời rồi Sau một lúc, giọng nói của Lý Minh mềm mỏng hơn rất nhiều.

“Xin hỏi, cô là luật sư Bùi – Bùi Nhược đúng không ạ?” “Là tôi, cho hỏi ai vậy?” Giọng nói mềm mại ôn hòa của Bùi Nhược vang lên.

Lòng Lý Minh hơi trầm xuống, trong mắt lập tức thêm mấy phần ý cười: “Là thế này luật sư Bùi! Bây giờ trường học chúng tôi đang tra hỏi một sinh viên, sinh viên này tên Đường Ân, nghe nói mấy ngày trước có thể cậu ta đã ăn trộm ví tiền, nếu cô có thời gian thì hy vọng cô có thể đến đây một lát!” “Đường Ân? Ăn trộm ví tiền?” Bùi Nhược sửng sốt một lát.

“Đúng vậy! Chuyện này có thể có liên quan đến cô, hy vọng cô có thể bớt chút thời gian đến đây một lát! Trường học sẽ đuổi học sinh viên này, để cô đến đây làm chứng.” Lý Minh cười ha ha nói.

“Được, tôi biết rồi! Tôi sẽ đến ngay! Trước khi tôi đến, hy vọng các ông đừng làm ra bất kỳ chuyện gì, tôi muốn gặp Đường Ân trước đã!” Giọng nói của Bùi Nhược lập tức thay đổi từ mềm mỏng ôn hòa biến thành lạnh như băng.

Lý Minh có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao một người phụ nữ lại thay đổi nhanh như vậy. Nhưng nghĩ lại, có thể đã biết chân tướng chuyện này rồi, nhìn rõ hành vi đê tiện của Đường Ân, cho nên mới có phản ứng khác thường như vậy.

Đường Ân, lần này xem cậu sẽ chết như thế nào? Lý Minh cười lạnh trong lòng, xoay người đi tới cửa phòng, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lâm Sở Sở, dịu dàng lương 16 Ông xong đi ồ] đi tới an ủi hai câu.

“Bạn học Lâm Sở Sở, em yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này thật rõ ràng, tuyệt đối không để cho bất cứ người nào dùng danh nghĩa trường học làm chuyện bậy bạ ở bên ngoài đâu!” “Vâng!” Lâm Sở Sở lau nước mắt.

Đường Ân nhìn cảnh này, cảm thấy đây là một đám ngu xuẩn. Tuy anh không hiểu gì về Bùi Nhược, nhưng anh hiểu phong cách làm việc của Miêu Bách, Miêu Bách có thể sắp xếp Bùi Nhược vào tay anh, vậy chính là đánh giá cao năng lực của Bùi Nhược.

Miêu Bách có tiếng là người lợi hại trong giới kinh doanh, sau khi ông ấy biết rõ chuyện này, đừng nói là đại học Ngoại ngữ thành phố Giang, e rằng toàn bộ thành phố Giang đều phải chấn động.

“Cặn bãi! Quả thật là sự sỉ nhục của trường học…” Chủ nhiệm Trương nhìn thấy Đường Ân nhìn ra ngoài cửa cười lạnh, lửa giận từ đáy lòng lập tức không áp chế được nữa, một cánh tay chỉ vào Đường Ân: “Cho dù trò không nói, bây giờ tôi cũng có thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Nhất định là có người đến nhà hàng ăn cơm, trò nhìn thấy hơi tiền nên mờ mắt, cố tình ăn trộm ví tiền của người ta, sau đó lại trả cho người ta, để cho người ta ghi nhớ ơn huệ của trò! Trò thật giỏi tính toán đấy! Còn nhỏ tuổi mà đã mưu mô như vậy sao?”

Đường Ân ngửa đầu, khóe miệng có một vệt máu: “Chủ nhiệm Trương, ông dựa vào cái gì mà phán đoán bừa bãi như vậy?” “Chỉ dựa vào việc những cây cầu tôi từng đi qua còn nhiều hơn những con đường mà trò từng đi qua, chỉ dựa vào việc tôi ăn muối còn nhiều hơn trò ăn cơm!”

Chủ nhiệm Trương nhìn Đường Ân như vậy, tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Tại sao trường học lại xuất hiện một người phẩm chất hư hỏng như trò chứ? Không cần điều tra nữa, cũng không cần đợi luật sư Bùi đến đây, bây giờ tôi sẽ đuổi học trò…” “Trương Đình, ông đã nghĩ đến hậu quả rồi chứ?” Đường Ân híp mắt lại.

“Làm phản rồi!” Lý Minh đứng bên cạnh vọt lên, nắm chặt cổ áo Đường Ân, ấn chặt anh lên ghế dựa: “Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không hả? Ai cho cậu có quyền ngông cuồng trước mặt chủ nhiệm Trương hả?” “Cút…” Toàn thân Đường Ân run rẩy.

“Cậu đợi đấy…’ Lý Minh hung dữ nói.

“Tôi đợi, tôi đây đợi xem đám ngu xuẩn các ông sẽ chết như thế nào…’ Đường Ân phá lên cười ha ha.

Chủ nhiệm Trương tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch: “Các trò ở chỗ này nhìn cho kỹ, tôi lập tức đi tìm hiệu trưởng, bảo ông ấy ký tên đóng dấu, hôm nay phải đuổi học cậu ta…” Vừa nói dứt lời, chủ nhiệm Trương xoay người rời đi.

Lý Minh hung dữ trợn mắt liếc nhìn Đường Ân một cái, sắc mặt lạnh lùng.

Đường Ân ngồi thẳng người, ánh mắt quét về phía hành lang ngoài cửa, trên mặt vẫn giữ nụ cười lạnh lùng.

Hôm nay có lẽ thật sự phải cho đám người kia đẹp mặt rồi! Bên này, chủ nhiệm Trương đi ra khỏi phòng bảo vệ, tức giận đến mức hai tay run rẩy. Một đường vội vàng về đến phòng làm việc của mình, rút tờ giấy ra, viết tên Đường Ân lên trên đó.

Đuổi học! Viết xong mấy chữ này, chủ nhiệm Trương cảm thấy toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều, một đường đi thẳng về phía phòng hiệu trưởng.

Chuyện này nhất định phải làm cho thật hoàn hảo, tuyệt đối không thể gây tổn hại đến danh dự của trường học được, nếu không thì chức vụ chủ nhiệm phòng giáo vụ này khó tránh khỏi tội lỗi rồi.

Cọc cọc cọc

Nhẹ nhàng gõ cửa phòng hiệu trưởng, chủ nhiệm Trương nhẹ giọng nói: ‘Hiệu trưởng Trần, ông có ở đây không? Tôi là Trương Đình, có vài chuyện muốn nói với ông một chút!” “Vào đi!” Trần Diệu Tổ nhẹ giọng nói.

Chủ nhiệm Trương đẩy cửa phòng hiệu trưởng, nhìn thoáng qua bên trong một lượt, vội vàng đi vào.

“Hiệu trưởng, vừa nấy có sinh viên tố cáo với tôi, nói là sinh viên năm hai Đường Ân trong lúc làm thêm ở nhà hàng đã ăn trộm ví tiền của người khác, tôi quyết định đuổi học sinh viên này!” Trương Đình thành thật đứng trước mặt Trần Diệu Tổ.

Trần Diệu Tổ ngẩng đầu lên, trên mái tóc hoa râm lộ ra vẻ phong sương: “Đường Ẩn?” “Đúng vậy, năm nay đang học năm hai!” Trương Đình nói.

Trần Diệu Tổ gật đầu: “Nếu nói như vậy thì đuổi học đi, dựa theo quy định của trường học, trực tiếp để cho cậu ta rời khỏi trường học…” “Được!” Trong lòng Trương Đình vui vẻ.

Trần Diệu Tổ cúi thấp đầu, đang đọc tài liệu trong tay, giữa hai lông mày lộ ra nét Suy †ư.

Trương Đình vội vàng đóng dấu, xoay người cười một tiếng: “Hiệu trưởng Trần, nếu không có chuyện gì, vậy tôi đi trước nhé! Tôi nhất định phải xử lý tốt chuyện này, nhất định không để tổn hại đến danh tiếng của trường học chúng ta!” “Ừ!” Trần Diệu Tổ gật đầu.

Trương Đình cúi người chào, xoay người cực kỳ đắc ý đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Bên này, Trần Diệu Tổ nhìn Trương Đình đi ra ngoài, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Trương Đình này có người ở phòng giáo vụ của tỉnh, cho nên ông ta cũng rất ít khi dễ để cho Trương Đình mất mặt. Chẳng qua chỉ đuổi học một sinh viên mà thôi, có lẽ cũng chẳng có việc gì lớn đâu.

Đang nghĩ đến đây, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Trần Diệu Tổ vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức trịnh trọng hơn rất nhiều, vội vàng nhận cuộc gọi: “Trưởng phòng Dương, làm sao ông lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy?’ “Làm sao tôi có thời gian gọi điện thoại được? Tôi còn phải hỏi ông! Tôi hỏi ông, có phải trường học các ông có một sinh viên tên là Đường Ân không, ông đuổi học người ta rồi hả?” Giọng nói trưởng phòng Dương sang sảng gắt gỏng như sấm, chất vấn.

Sắc mặt Trần Diệu Tổ ngẩn ra: “Trưởng phòng Dương, chuyện này…” “Tôi hỏi ông có hay không?” Trưởng phòng Dương lớn tiếng gào lên giận dữ.

“Có một người!” Trần Diệu Tổ sợ đến mức toàn thân giật nảy.

“Ông xong đời rồi!” Trưởng phòng Dương lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play