Lý trí biến mất, kèm theo đó là sự thức tỉnh của thú tính đã hoàn toàn che lấp lý trí của Đường Ân.

Giờ phút này, lý trí của Đường Ân đã biến mất không còn sót lại chút gì, thay vào đó là dục vọng nguyên thủy nhất, cùng với sự thô bạo nguyên thủy nhất.

Nước mắt Mạnh Quán tuôn rơi như suối, vết thương trên xương quai xanh khiến cô ấy đau đớn khó kiềm chế nổi, thân thể con rúm lại, mà Đường Ân gần như dùng bạo lực kéo hai tay cô ấy ra rồi hôn lên.

“Ýế íf{ Ä_ @XNI l Đường Ân đã mất đi lý trí, thậm chí đã mất đi ý thức, anh chỉ biết khi hôn lên mặt Mạnh Quán, toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều. Cảm giác này khiến anh say đắm, thậm chí khiến anh không thể khống chế được.

Roet…

Đồ lót trên người Mạnh Quán bị Đường Ân thô bạo xé rách.

Mạnh Quán tuyệt vọng chảy nước mắt, cảm nhận được.

động tác thô bạo của Đường Ân, sợ đến mức môi tím ngất.

“Đừng… Đừng mà!” Mạnh Quán gào khóc ầm ï, nhưng không cách nào đẩy được Đường Ân trên người mình ra, quần áo trên người đã bị Đường Ân xé rách, lộ ra da thịt trắng như tuyết. Giờ phút này Mạnh Quán đã tuyệt vọng.

đến cực điểm, toàn thân chỉ có thể rơi lệ không còn chút sức lực nào.

Lúc này, trong phòng trực ban phía xa, Viên Chỉ Am nhìn thấy cảnh tượng này qua camera mà y tá mang đến, tức giận đến mức nắm chặt tay, toàn thân như sắp phát điên.

“Đáng nhẽ đó phải là tôi mới đúng, không phải người phụ nữ đê tiện kia!” Viên Chi Am gần như gầm lên.

Dương Cầm bên cạnh hoảng sợ đến mức sắc mặc trắng bệch, không biết phải nói gì, chỉ có thể sợ hãi há miệng, trên mặt lộ vẻ bối rối Chuyện này đã được âm mưu từ mấy ngày trước, từ mua chuộc y tá, đến mua thuốc từ nước ngoài, tổng cộng tốn mất mấy trăm nghìn, mới từng bước hoàn thành được.

Thế mà kết quả lại nằm ngoài dự đoán, không để cho ‘Viên Chi Am nhận được kết quả mà cô ta mong muốn.

Tổn thất mấy trăm nghìn, nhưng lại đổi lấy kết quả như vậy, Dương Cầm cũng cảm thấy khó mà chấp nhận nổi.

“Nói đi, làm sao bây giờ?” Viên Chỉ Am giận dữ hét lên với Dương Cầm.

Sác mặt Dương Cầm tái nhợt, vội vàng nói: “Chi Am, dựa theo liều lượng thuốc của Đường Ân, nếu bây giờ cô đi vào thì cũng sẽ xảy ra quan hệ với cô…” “Bây giờ bà đây đi vào được à? Bây giờ bà nói những lời này có tác dụng gì? Nếu có thể đi vào được, tôi còn phải đứng đây sao?” Viên Chi Am lớn tiếng gầm thét.

Dương Cầm run rẩy, trong đầu đột nhiên lóe ra một ý: “Chi Am, tuy rằng chúng ta không có được kết quả tốt nhất như mong muốn, nhưng chúng ta còn có một cơ hội! Chúng ta có thể tạo ra một bản sao của video này, gửi cho Kỷ Du Du…” “Gửi cho Kỷ Du Du…” Viên Chi Am lập tức tỉnh táo lại: “Đúng, gửi cho Kỷ Du Du, mau mau gửi cho Kỷ Du Du! Cho dù tôi không có được, nhưng cũng không thể để cho Kỷ Du Du có được. Cô ta xem được video này xong, nhất định sẽ rời khỏi Đường Ân, chắc chắn là như thế…” Dương Cầm vội vàng gật đầu, hoảng hốt vội vàng cầm điện thoại di động trong tay, ghi lại hình ảnh trong video.

Trong video, Đường Ân và Mạnh Quán đã quấn quýt lấy nhau, Mạnh Quán nhìn qua cực kỳ đau đớn, mà Đường Ân gần như điên cuồng phát tiết lửa dục của mình.

Sau khi Dương Cầm ghi lại xong, nhanh chóng tìm được wechat của Kỷ Du Du, không nói hai lời liền gửi đi.

Từ khi sắp xếp kế hoạch đến bây giờ, mặc dù Viên Chi Am không có được kết quả tốt nhất, nhưng nếu gửi được video này cho Kỷ Du Du, vậy quan hệ giữa Kỷ Du Du và Đường Ân sẽ xuất hiện rạn nứt.

Sau khi gửi video xong, trái tim Dương Cầm gần như hoàn toàn thả lỏng.

Lúc này, Kỷ Du Du vẫn nẵm trong phòng bệnh, hoàn toàn không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Chỉ cảm thấy điện thoại di động của mình rung lên, hình như có tin nhắn gửi đến.

Một tay Kỷ Du Du vẫn đang truyền nước biển, chỉ có thể dùng một tay mở khóa điện thoại di động, khi nhìn thấy video, toàn thân sững sờ ngay tại chỗ.

Video rất rõ ràng, có thể nhìn thấy hai người đang quấn quýt lấy nhau giống như đang làm một số chuyện không thể cho trẻ em nhìn thấy. Kỷ Du Du vừa liếc nhìn đã nhận ra được, hai người kia chính là Đường Ân và Mạnh Quán.

Kỷ Du Du cảm thấy cổ tay mình run rấy, vành mắt lập tức.

đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.

“Đi xem xem, ngay trong phòng bệnh của Đường Ân…

Dương Cầm lại gửi thêm một tin nhắn nữa, đến điện thoại của Kỷ Du Du.

Kỷ Du Du lắc đầu, nước mắt chảy ra như suối, cô không thể tin được cảnh tượng này, cũng không muốn tin tưởng, nhưng sự thật lại sờ sờ ra đó.

Kỷ Du Du cần răng, cố gắng chống đỡ thân thể, gắng gượng ngồi dậy khỏi giường. Một tay giơ bình truyền dịch lên, sau đó bước từng bước một đi về phía phòng bệnh của Đường Ân.

Kỷ Du Du vừa lắc đầu vừa đi đến đó, không thể tin được.

rằng tất cả những chuyện này đều là sự thật. Đoạn đường này gian khổ như vậy, tan nát cõi lòng như vậy.

Cô sợ hãi, sợ chân tướng sự việc thật sự giống như.

những gì video quay được kia. Cũng sợ sẽ mất đi Đường Ân, sợ mất đi người bạn duy nhất là Mạnh Quán. Cô hy vọng đó chỉ là giả thôi, hy vọng khi bước vào phòng bệnh Đường Ân, có thể nhìn thấy Mạnh Quán trả điện thoại di động lại cho Đường Ân, Đường Ân cười tiễn Mạnh Quán ra ngoài. Song khi đến gần phòng bệnh của Đường Ân, thân thể Kỷ Du Du chấn động, cảm giác được âm thanh từ bên trong vang lên, lập tức đánh nát tất cả hy vọng của cô.

Tất cả chuyện này đều là thật! Kỷ Du Du cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nước mắt rơi xuống lã chã, bình truyền dịch trong tay đã rơi xuống mặt đất.

Người đi đường trong bệnh viện nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng hơi kinh ngạc, nhưng biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cô gái này. Những người này chẳng qua chỉ nhìn thấy Kỷ Du Du dựa vào vách tường bên ngoài phòng bệnh rồi chậm rãi ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu gối, nhẹ nhàng nức nở.

Cảnh tượng này có vẻ rất bất lực.

Ân Nhị nhanh chóng đi tới, nhưng khi anh ta nghe thấy âm thanh đang vang lên trong phòng, toàn thân cứng đờ ngay tại chỗ, không biết phải làm gì.

Rất lâu sau, âm thanh trong phòng ngừng lại, trở nên.

không còn dữ dội như vừa nãy nữa.

Kỷ Du Du ngước đôi mắt sưng đỏ, mất hồn nhìn cửa phòng bệnh, xoay người đi về phía cầu thang.

Bình truyền dịch kéo trên mặt đất, kim tiêm còn đâm trên cổ tay cô, phát ra âm thanh tí tách, nhưng Kỷ Du Du lại hoàn toàn không biết. Bây giờ, Kỷ Du Du cũng không biết mình nên đi đâu, nên làm gì. Cô chỉ biết mình không muốn đối mặt với tất cả những chuyện này, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh một lát, cho dù chỉ chốc lát thôi cũng được.

Rất nhiều người đi đường nhìn thấy cảnh tượng này, đều rối rít liếc mắt nhìn, nhưng không có ai bước lên nói gì cả.

Kỷ Du Du cứ như vậy, mất hồn mất vía bước đi, một đường ra khỏi cổng lớn bệnh viện, nhìn dòng xe trước.

mặt, giống như ý thức được điều gì đó.

Rời đi thôi! Trong lòng Kỷ Du Du có lẽ chỉ có cách rời đi mới có thể san bằng vết sẹo trong lòng mình. Trong lòng nghĩ như vậy, Kỷ Du Du bước từng bước về phía dòng xe, ánh mắt hoảng hốt, bước chân cũng hỗn loạn, nhưng lại dứt khoát lao thảng vào dòng xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play