Cảm giác cực kỳ đau đớn khiến Đường Ân khó mà thở nổi.

“Sắp xong rồi!” Hồ Tùng cười, sau đó đè ngân châm xuống, dùng hai ngón tay vặn nó.

Anh cảm thấy ngân châm rung rung, mà theo cảm giác rung rung đó, anh lại có thể cảm nhận được có một dòng nước ấm đang chảy trên đầu gối.

Cảm giác này rất thoải mái, hoàn toàn khác với sự đau đớn khi.nấy. fí Ä ZN Một lát sau, ông cụ rút ngân châm ra, nhẹ nhàng gật đầu với Đường Ân: “Vân chưa bị thương đến xương cốt, chỉ là gân đầu gối bị lệch khiến mạch máu không thể lưu thông thôi, nếu để lâu chắc chán sẽ gây ra vấn đề rất lớn..” “Cảm ơn ông Hồ!” Đường Ân cảm kích nói.

Hồ Tùng cũng không quan tâm lảm, xoay người đi ra khỏi phòng.

Đường Ân nằm trên giường, lấy điện thoại ra gọi cho một số bí ẩn.

Sau tiếng tút tút tút, bên trong vang lên giọng nói khàn khàn.

“Alo..” “Điều tra sao rồi?” Anh nhỏ giọng hỏi.

“Thành phố Giang, thủ đô đều ở trong tay Đường Uý, Milan cũng sắp thất thủ rồi…

Đường Ân cong môi, nhẹ nhàng gật đầu: “Những người còn lại không có hành động gì sao?” “Có, nhưng không quá dữ dội!” “Nếu có thể điều tra ra hành trình của Đường Uý thì lập.

tức nói với tôi!” Anh híp mát gật đầu rồi cúp máy.

Số điện thoại bí ẩn này cực kỳ quan trọng với Đường Ân, đây là gián điệp của anh ở nhà họ Đường mấy năm nay.

Đường Uý có sắp xếp của cô ta, đương nhiên anh cũng sẽ không bó tay chịu trói, anh chỉ không thích cách sinh tồn của nhà họ Đường thôi, nhưng một khi liên quan đến an toàn của người bên cạnh, đương nhiên anh sẽ không lơ là.

Đêm nay ngủ khá ngon, vết thương trên người cũng dần lành lại.

Sáng sớm thức dậy, vết thương trên đầu gối cũng đã kiểm soát được, chuyển biến rất rõ ràng, vết thương trên bả vai tuy vẫn còn đó nhưng đã bớt đau hơn nhiều.

Đường Ân chạy đến phòng bệnh của Kỷ Du Du ăn bữa sáng với hai người, sau đó bắt đầu truyền nước biển.

Đến gần giữa trưa truyền nước biển xong, anh nhận được điện thoại của Steve, chần chừ một lát, vừa định gọi cho Bùi Nhược thì Viên Chi Am đã đi vào phòng bệnh.

Đường Ân thật sự khá ghét người phụ nữ này, ngay cả nhìn cô ta một cái cũng lười.

“Tôi đến đây đón anh, ngài Steve nói hôm nay xuất hiện một vài chuyện khác thường…” Viên Chi Am khôn khéo đừng trước giường bệnh, dè dặt quan sát anh.

Đường Ân không quan tâm cô ta, đứng dậy đi xuống lầu.

Lên xe, đi thẳng tới Vườn Hoa Ven Hồ.

Ngài Steve đã đợi trước cửa từ lâu, hình như đang cau: mày, sau khi thấy Đường Ân thì lập tức tiến lên nghênh đón: “Hi, Đường Ân, tôi phát hiện một thứ khác thường!” “Cái gì?” Đường Ân đi lên, bước vào nhà với ngài Steve.

Ông ta nói: “Tôi đã nghiên cứu bệnh bại liệt rất lâu rồi, hiểu rất rõ loại bệnh này, hơn nữa tôi có thể tin tưởng người bệnh đã vào giai đoạn tê liệt, chủ yếu tình trạng bệnh của con bé chính là bệnh bại não!” Anh cau mày, không hiểu lắm.

“Bình thường bệnh bại não sẽ bị sốt cao, nôn nóng.

bất an, co giật, thích ngủ và hay hôn mê, có biểu hiện liệt tế bào thần kinh vận động, nhưng người bệnh này còn nặng hơn tưởng tượng của tôi một chút..” Steve nhìn Thẩm Hân ngồi trên sofa, mày hơi chau lại, cảm khái nói: “Đây là một phát hiện hoàn toàn mới với tôi! “Có thể là bệnh bại liệt kiểu hỗn hợp không?” Đường Ân dò hỏi.

“Không đâu!” Steve xua tay, hơi chần chừ nói: “Tôi cũng đã nghiên cứu về bệnh bại liệt kiểu hỗn hợp rất lâu, tình trạng không phù hợp! Chủ yếu là tôi vừa biết được người bệnh có một hành động kỳ l “Hành động gì?” Anh hỏi.

“Mộng du!” Steve đáp.

“Mộng du?” Đường Ân hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua Thẩm Hân.

Cô bé ngoan ngoãn ngồi trên sofa, vẫn luôn nhìn chằm chằm anh và Steve. Bà Thẩm ngồi bên cạnh, sắc mặt lạnh nhạt hơn rất nhiều, không còn nhiệt tình như hôm qua nữa.

ộng du! Cậu nghĩ mà xem, một người bị ệ ệt đến giai đoạn tê liệt sẽ mộng du sao? Đây là khái niệm thế nào chứ?” Steve tỏ vẻ khó tin: “Chứng tỏ cơ bắp của con bé có điều kiện phản xạ rất mạni Chúng ta đều biết người bị tê liệt đều vì tình trạng nào đó của thân thể, không thể đi lại hoặc vận động như người bình thường, nhưng cô bé này lại có thể làm ra rất nhiều hành động lúc bị mộng du…” Đường Ân sờ cằm, cũng cảm thấy khó tin.

Theo cách nói của ông ta, nếu người có thể mộng du, vậy chắc chẵn khác với tê liệt, nhưng Thẩm Hân lại biểu hiện ra cả hai loại “Jenny… Tôi cảm thấy chúng ta đang lãng phí thời gian…

Chúng ta nên hưởng thụ ngày nghỉ của mình một cách vui vẻ, chứ không phải ở lại nơi quỷ quái này!” Frank ở trên lầu đang nói gì đó.

JJenny phản bác: “Đây là nghiên cứu, là khoa học!” “Khoa học cái mẹ gì..” Frank mắng một câu: “Chẳng lẽ cô không biết thân phận của chúng ta ư? Chúng ta là người của Hiệp hội điều trị Hoa Kỳ, chẳng lẽ tùy tiện gọi một cuộc điện thoại đã phải đến cái đất nước nghèo.

nàn thế này sao? Chúng ta có rất nhiều thứ cần nghiên cứu ở Mỹ, chứ không phải ở lại đây chơi đùa với mấy con khỉ da vàng nào đó..” Jenny đã đi xuống từ trên lầu hai, sắc mặt hơi khó coi.

Đường Ân nghe thấy lời này thì nhíu mày nhìn sang Steve.

Ông ta thở dài: “Đường Ân, tôi cảm thấy rất áy náy vì những lời học trò mình nói! Cậu cũng biết đấy, cho dù ở nơi nào cũng có một vài con sâu sẽ làm rầu nồi canh!” Anh gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo.

.Jenny đi xuống lầu, sau khi nhìn thấy Đường Ân thì tỏ vẻ hưng phấn: “Anh Đường, anh đến rồi sao? Đêm qua tôi đã thống kê lại một vài tài liệu để xác nhận cách trị liệu tốt nhất cho anh, tin rằng chưa đến một tuần, vết thương trên đầu gối của anh sẽ khỏi hẳn!” Anh cười: “Đầu gối của tôi đã không sao nữa rồi!” “Sao có thể??” .Jenny lắc đầu, rõ ràng không tin lời của hương 14 Mộng du anh: “Anh Đường Ân, anh phải tin tưởng khoa học, không thể chỉ tin vào cảm giác của mình được, chuyện này tuyệt đối không thể lơ là! Cách chữa bệnh của Hoa Kỳ chúng tôi luôn xuất sắc nhất trên thế giới, tin tôi đi, chỉ cần một tuần…” “Jenny..” Frank đi xuống từ trên lầu, hơi tức giận nhìn cảnh này: “Cô đang làm gì đấy? Tự dâng đến cửa đấy à? Y học của nước Mỹ chúng ta không đáng tiền như vậy từ khi nào thế? Còn tuỳ ý khám bệnh cho một người Trung Quốc nữa? Anh ta không muốn trị liệu là chuyện của anh †a, sau này có bị liệt cũng không liên quan đến chúng tu Đường Ân lạnh lùng, nhíu mày nhìn anh ta.

enny lắc đầu: “Y học là để phục vụ cho cả nhân loại, chứ không phải phục vụ cho một đất nước, một người nào đó…” Đường Ân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ta thì cười bất đắc dĩ: “Thật sự đã khỏi hẳn, tối hôm qua đã chữa rồi!” “Anh Đường, xin anh nghe theo đề nghị của một bác sĩ, được chứ? Tôi không cho rằng Trung Quốc có y thuật gì có thể khiến anh hoàn toàn khỏe lại trong một đêm!” „Jenny nghiêm túc nhìn anh.

Đường Ân bất đắc dĩ nhìn sang Steve.

“Để Jenny xem thử đi..” Steve nói.

“Bỏ mẹ đi..” Frank mắng một câu, xoay người đi ra ngoài: “Đều là một đám thấp hèn..” hương 141 Mộng đu Sắc mặt Steve khó coi, nhưng không quá để tâm, chỉ lo nhìn chằm chằm vào Đường Ân.

Anh hơi chần chừ một lát rồi ngồi xuống sofa, xắn ống quần mình lên.

Jenny ngồi xổm xuống, hai ngón tay đè lên đầu gối của Đường Ân, ánh mắt chợt trở nên ngỡ ngàng: “Sao có thể chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play